“Vâng!” Lục Hạo Thành gật đầu.
Sau khi Mộ Thanh và Lam Tử Tuần rời đi, Lục Hạo Thành mới ngôi bên giường bệnh, nhìn con gái.
Lúc này, cũng có một cô gái vội vàng cô găng ôm một cậu bé hơi mập mạp đi vào.
Để cậu bé nằm trên giường bệnh bên cạnh Lam Tử Kỳ.
Y tá cũng nhanh chóng vào và truyền nước muỗi.
Lục Hạo Thành và mẹ của đứa nhỏ đó, cứ như vậy lẳng lặng canh giữ hai đứa nhỏ, ai cũng không lên tiếng.
Lục Hạo Thành không thích ở chung một phòng với người xa lạ, sắc mặt vân không tốt.
Nhưng sau khi cậu bé tỉnh dậy, lại liên tục nhìn Lam Tử Kỳ, lo lắng lên tiếng, “Lam Tử Kỳ, cậu làm sao vậy? “
Lục Hạo Thành nghe quen biết con gái mình, anh có chút tò mò quay đầu lại nhìn.
t©hnau quen con gái tôi sao?” Lục Hạo Thành lên tiếng hỏi.
“Chú, con và Kỳ Kỳ là bạn học cùng, lớp, con và Kỳ Kỳ là bạn bè.” Ánh mắt Hàn Vũ Hiên nhìn vào Lam Tử Kỳ.
Lục Hạo Thành gật đầu, “Kỳ Kỳ bị ngã, trán bị thương. “
“Cháu cũng vậy.” Hàn Vũ Hiên vẻ mặt ngượng ngùng trả lời.
Lúc cậu bé xuống thang máy không cân thận ngã xuông, cũng đụng phải trán.
Lục Hạo Thành gật đầu, không nói gì nữa.
Mẹ của Hàn Vũ Hiên đột nhiên mở miệng, “Anh là Lục tổng sao? “Cọn người xinh đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.
“Ừm!” Lục Hạo Thành thản nhiên đáp một tiêng.
Đáy mặt mẹ Hàn Vũ Hiên hiện lên một nụ cười, “Con gái anh thật xinh đẹp, con trai tôi thường nhắc tới con gái anh. “
“Cảm ơn cô!” Lục Hạo Thành quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ bé tỉnh xảo của con gái, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười.
Mẹ Hàn Vũ Hiên thấy Lục Hạo Thành không nói gì, cũng không nói gì.
Hai giờ sau, nước truyền của Kỳ Kỳ cuôi cùng đã kết thúc.
Kỳ Kỳ cũng tỉnh dậy, mở mắt ra, liền nhìn thây cha, cô bé mím đôi môi khô ráo một chút.
Lục Hạo Thành nhìn con gái tỉnh dậy, vừa khẩn trương vừa vui vẻ.
“Kỳ Kỳ, còn có chỗ nào không thoải mái sao?” Anh thì thầm.
“Cha, con không sao, chúng ta về nhà đi.” Thanh âm non nóớt của Lam Tử Kỳ khàn khàn, phảng phất sau khi trải qua một trận cao âm hạo kiếp khàn khàn.
Lục Hạo Thành nghe giọng nói của con gái, nghe cô bé nói chuyện, rột cục đã yên tâm, lúc trước cô bé vẫn không nói gì, khiên anh hoài nghỉ con gái có bị đụng ngơ ngáo hay không, nên vần lo lắng.
“Được, cha dẫn con về nhà.” Lục Hạo Thành bắm chuông, y tá tiền vào rút ống tiêm.
Lam Tử Kỳ trong nháy mắt cảm thầy thoải mái hơn rất nhiều.
“Bà nội và anh trai con đâu?” Cô bé hỏi.
“Cha bảo bọn họ trở vệ rôi.” Lục Hạo Thành nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của con gái, nhìn ánh mắt cô bé sáng ngời, chỉ là sắc mặt tái nhợt như giấy, vẻ mặt anh càng đau lòng.
“Kỳ Kỳ, cậu không sao chứ?” Hàn Vũ Hiên hỏi.