Vẻ mặt trào phúng, giọng điệu mỉa mai, từng chữ đều như lưỡi dao sắc bén sâu sắc đâm vào da thịt Lam Hân.
Một sự đau đớn vô hình bao phủ toàn thân cô.
Một con người, một người được ăn học tử tế sao có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy.
Không biết tại sao? Bị Cố phu nhân nói như vậy, nỗi đau này còn đau đớn hơn bảy năm trước gấp bội lần.
Lam Hân dừng cách Cố phu nhân ba bước, ngước mắt, vẻ mặt đau khổ trong đôi mắt xinh đẹp lập tức thu lại.
Thản nhiên nghênh đón Cố phu nhân cao quý bức người: “Cố phu nhân, tôi nghĩ bà hiểu lầm rồi, Lam Hân tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Lục Hạo Thành…” “Ha ha…” Cố phu nhân bỗng nhiên cười lạnh ngắt lời cô.
“Lam Hân, cô nói dễ nghe thật, nếu như không có bắt kỳ quan hệ gì, tại sao cậu ấy giới thiệu Darlene với cô, còn có, Dịch Thiên Kỳ là gì đây? Nhân duyên của cô Lam có vẻ rất tốt nhỉ?” Bà khẽ nheo mắt nhìn Lam Hân, trong ngoài lời nói đều có ý tứ sâu xa.
Dịch Thiên Kỳ là ai? Trùm bất động sản của thành phó Giang và thành phố Phàn, ngay cả bà muốn gặp ông ta một lần còn rất khó.
Lam Hân nghe vậy, đột nhiên cảm thấy Cố phu nhân này thật không thể nói lý lẽ.
Cô nhếch khóe môi cười lạnh, cười nói: “Năng lực lí giải của Cố phu nhân, người bình thường thực sự không thể hiểu nổi, trong mắt Cố phu nhân người không có địa vị thì nhất định phải trải qua cuộc sống không bằng chó sao? Ngay cả tư cách quen biết người có tiền cũng không có? Còn nữa, thay vì chặn cô lại giữa đường, mỉa mai cô, bảo cô đừng có đùa bỡn với Lục Hạo Thành thì thà trở về dạy dỗ con gái cho tốt, làm thế nào mới có thể trói chặt trái tim của một người đàn ông?” Lam Hân nói xong, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn Cố phu nhân một cái, sau đó tức giận quay người rời đi.
Nhìn cô yếu đuối dễ bắt nạt lắm sao? Mỗi người đều phải đạp một cái lên đầu cô mới chịu thôi.
Vậy thì, cô sẽ dùng hành động thực tế nói với bọn họ, Lam Hân cô không dễ chọc vào, cũng không dễ bắt nạt.
Cô đã học được quá nhiều thứ trong thời gian bảy năm, cô giải quyết mối quan hệ với các nhân sĩ trong giới doanh nghiệp vô cùng tốt.
Tiết tấu cuộc sống vội vã như vậy, áp lực trách nhiệm lớn như thế, mỗi ngày cô đều sống vừa khổ vừa mệt, lại còn phải ăn tiêu tiết kiệm.
Khoảng thời gian đó, là người bạn tốt nhất và người mẹ cô kính yêu nhất của cô luôn giúp đỡ cô.
Đến thời khắc cô đứng lên bắt đầu lại, cô liền hiểu rõ, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể yên tâm, chỉ khi bản thân có năng lực mới có thể nở nụ cười càng xinh đẹp.
Tiền tài không nhiều, cô có thể tìm cách kiếm, không xe không nhà cô có thể tự chống đỡ, đau khổ mệt mỏi cũng là bản thân chịu đựng.
Người khác cho cô một chiếc lá, cô sẽ vô cùng mang ơn.
Nhưng cô có thể lợi dụng chiếc lá này làm thành cây đại thụ hóng mát cho bản thân.
Lam Hân cô, rất ít khi oán trách vận mệnh bắt công, cô luôn ghi nhớ một câu, nếu bạn mạnh mẽ dù gặp phải khó khăn lớn thế nào cũng đều là chuyện nhỏ.
Cho dù phía trước còn có khó khăn thử thách đang
đợi cô, cô cũng phải tự mình thoát ra khỏi tình cảnh ấy.
“Lam Hân, cô đứng lại.” Lâm Mộng Nghỉ đuổi theo Lam Hân mấy bước, chặn đường đi của cô.
Nhìn bóng dáng nghênh ngang kiêu ngạo rời đi của cô, tức đến toàn thân run rẩy, rất lâu mới nói ra được mắy câu, đặc biệt là câu cuối cùng, tức đến nỗi bà ta suýt nữa thở không thông.
“Lam Hân, Hạo Thành, nó không phải người bình thường, nó lớn lên từ nhỏ cùng An An, quan hệ của hai đứa cũng rất tốt, là sau khi cô xuất hiện, quan hệ hai đứa nó mới dần dần xuất hiện rạn nứt.
Lam Hân, coi như tôi cầu xin cô, buông tay Hạo Thành, để Hạo Thành và An An bên nhau nhé? Hôm nay An An khóc cả ngày trời, con bé…” “Cố phu nhân!” Lam Hân nhanh chóng ngắt lời nói của bà ta.