Âu Cảnh Nghiêu xoay người trở về văn phòng của mình, ngước mắt lên, lại thấy Ninh Phi Phi đứng sau lưng anh ấy.
Ánh mắt anh ấy hơi thu liễm, đi về phía Ninh Phi Phi vài bước.
Ninh Phi Phi cười nói: “Thư ký Âu, không nghĩ tới tôi cũng có thê nghe thấy nh lời như vậy từ miệng anh, trong lòng mỗi người đều có một ánh mặt trời âm áp, không biết ánh nắng mặt trời nhỏ trong lòng thư ký Âu, khi nào sẽ xuất hiện? “
Cô cũng, muốn có một mặt trời nhỏ có thể làm ấm bản thân, có thê làm ấm trái tim của mình khi cô buồn.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn cô, khẽ mím môi, cúi đâu nói: “Tôi cũng hy vọng cô ây sẽ xuật hiện. “
Ninh Phi Phi cười vô cùng vui vẻ nhìn anh: “Thư ký Âu, tôi cũng hy vọng mặt trời nhỏ trong lòng tôi sẽ xuất hiện, có thể ảnh hưởng đến vận mệnh và cuộc sống của tôi. “
Ninh Phi Phi nói, đưa tư liệu trong tay cho anh ấy, “thư ký Âu, đây là tài liệu tôi chỉnh sửa, anh xem một chút, không được tôi lại sửa lại. “
” Được!” Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, cầm tài liệu xoay người trở vê văn phòng, đuôi mắt lại liệc mắt nhìn phía sau, trong khoảng thời gian này, cô tựa hỗ tự tin ánh năng mặt trời rât nhiêu, nụ cười cũng giông như ánh mặt trời mới sinh, hiện ra lòng người.
Ninh Phi Phi trên mặt có chút nóng lên, nhìn bóng lưng người đàn ông đó, có vẻ đẹp khiên người ta hít thở không thông, nhất cử nhất động đều là hình ảnh kinh diễm, ngay cả thanh âm cũng dễ nghe như vậy.
Cô, hình như dần dần yêu người đàn ông trước mắt này.
Trong khoảng thời gian này bọn họ vân luôn tăng ca, hai người cùng.
nhau ăn cơm, rất nhiều chuyện đều yên lặng cùng nhau làm, trở nên ăn ý rât nhiêu, anh ây khẳng định, đã khiến cho cô so với lúc trước càng thêm tự tin.
Anh ấy dường như không còn đầy cô ấy ra khỏi thế giới của mình nữa.
Ninh Phi Phi đáy lòng có chút mừng rỡ, cô hy vọng trong lòng tiểu mặt trời kia sẽ xuất hiện, trước kia, nêu cô nói ra những lời như vậy, anh ây cũng chỉ là cười cười, sẽ không để tầm ý nghĩ của mình.
Ỉ nhau, cô Nhưng gần đây không giống hê dê dàng nói có bât cứ điêu gì có t trước mặt anh ây.
Ninh Phi Phi cười xoay người trở về văn phòng làm việc.
Lục Hạo Thành trực tiếp đến gara lái xe về nhà.
Vừa lên xe, liền nhận được điện thoại của Tiểu Tuần.
Anh mỉm cười và trả lời điện thoại, “alo! Tiểu Tuần. “
“Cha, cha đang ở đâu?”
Lục Hạo Thành: “Tiểu Tuần, ta đang ở công ty, bây giờ đang về nhà. ° Tiểu Tuần vội vàng nói “Cha, trước tiên cha đến quảng trường † thòi trang bên này đi, Kỳ Kỳ bị đánh rồi.” “
“Cái gì?” Lục Hạo Thành vẻ mặt giận dữ: “Bà nội con đâu? “
“Bà nội cũng bị thương, bọn con gặp Cô An An và bạn bè của cô ta, Kỳ Kỳ và cô ta khắc nhau, nhưng lần này, Kỳ Kỳ không nói gì, Cô An An nhìn thây Kỳ Kỳ, liền phát điên đầy Kỳ Kỳ xuống đât. Bà nội đi tìm Cô An Ăn lý, luận, lại bị người đàn ông đi cùng Cô An An đầy xuông đất. “
Lục Hạo Thành giận dữ nói: “Tiểu Tuần, cha rất nhạnh sẽ tới đó, trước tiên con không cân gọi mẹ con.
Tiểu Tuấn: “con chỉ sợ mẹ lo lắng, nên gọi cho cha, bà bị thương ở lưng, Kỳ Kỳ bị đụng vào trán, có người gọi điện thoại cập cứu rồi, bọn con đên bệnh viện trước, cha đến bệnh viện di.”
Sau khi Lục Hạo Thành tắt điện thoại, Tiểu Tuần rất nhanh đã gửi vị trí bệnh viện.
Anh lái xe thẳng đến bệnh viện, nhưng đây là trung tâm thành phố, ùn tác giao thông, mật nửa giò anh mới đến bệnh viện.
Tiểu Tuần một mình đứng bên ngoài phòng cập cứu chờ anh.