Giống như năm đó, mẹ vì sự an toàn của hai chị em họ, thà chịu đựng mãi mãi không nhìn thấy họ.
Mà Lam Lam, tình nguyện bị mọi người nhục mạ, cũng phải kiên trì sinh ra đứa nhỏ.
Đêm qua, như thể anh đã có một bài học về cuộc sông.
Lam Hân nghe anh đây lòng đặt bụng, khẽ nhệch môi cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nhan sắc tiêu tụy của anh, nói: “A Thành, tình yêu của anh cũng rất vĩ đại.”
Những người không có phước lành, đêu đô lôi cho số phận cho Thiên Chúa, những người có phước lành thì biết năm bắt số phận trong tay.
Từ sau vụ tai nạn xe hơi đó, cô rời khỏi nhà họ Khương, từ giường: bệnh tỉnh lại, cô quyết định năm lây vận mệnh trong tay mình, không còn có ý lầy lòng bất cứ ai nữa, không còn hèn mọn sông nữa, cô muôn trở thành chính mình, mới đi đến được ngày hôm nay.
Lục Hạo Thành khẽ mím môi cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, “em có thể nói như vậy, đáy lòng anh có chút an ỦI.
Lam Hân nói: “Mau ngủ ởi, thức khuya không tốt cho sức khỏe. ° Lục Hạo Thành lại ngồi dậy: “vợ, anh đột nhiên không ngủ được. “
Lam Hân mỉm cười, “Đợi đến lúc buồn ngủ rồi ngủ, em đi tắm trước. “
“Ừm!” Lục Hạo Thành ôm lấy cô, dẫn cô đi tắm rửa, sau khi hai người đi ra, Lục Hạo Thành đặt cô lên xe lăn.
“Lam Lam, tỉnh dậy chưa?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Mộ Thanh.
Lam Hân: “Mẹ, dậy rồi.”
Mộ Thanh bưng hai chén cháo đi vào, nhìn hai vợ chông bọn họ cười cười, “Ba con sai người đưa cháo con thích ăn tới đây, mau ăn một chút, A Thành con cũng ăn nghỉ ngơi đi, Nhiên Nhiên đột nhiên ngủ thiếp đi, sau một giâc ngủ nó đã tôt rôi, đứa nhỏ này, bệnh đên nhanh lành cũng nhanh. “
Lam Hân vẻ mặt áy náy: “Mẹ, đều là lỗi của con, hôm qua không nên cho nó ăn nhiều thứ như Vậy.
Mộ Thanh đặt cháo lên bàn, nói: “Nhiên Nhiên dính vào con, các con vất vả mới cùng nó ra ngoài chơi một lần, nó sao có thể buông tha những mỹ thực đó. Bệnh một lân, Nhiên Nhiên cũng sẽ cảm thầy rắt đáng giá.
Lam Hân vẻ mặt bắt đắc dĩ, trong lòng càng biết con trai đang suy nghĩ gì.
“Nhưng mẹ như vậy rất vất vả, Nhiên Nhiên cũng chịu tội.”
Mộ Thanh nhìn thoáng qua ánh mát đau lòng của con gái, hiện lành cười cười: “Mẹ cả ngày nhàn rồi, một chút cũng không vất vả. Các con mau uông cháo, ta, bảo Tiểu Tuân và Kỳ Kỳ xuông ăn.
“Vâng!” Lam Hân cười cười.
Mộ Thanh lúc này mới rời đi.
Giữa trưa, Lạc Cần Nghiên và Mộc Tử Hoành cũng tới ăn cơm.
Lạc Cần Nghiên. tới đây, vốn là muốn đến hỏi ý kiên của Nhiên Nhiên, nhưng vừa nghe bị bệnh, cô ấy lại không hỏi gì.
Bốn người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiêm, Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành chế nhạo nói: “Mộc Tử Hoành, cậu không muốn trở về sao? Sao vẫn ở nhà Lạc Cần Nghiên vậy? “
Mộc Tử Hoành âm thầm trừng mắt nhìn anh, đây vân là bạn bè của anh sao? Làm thê nào mà nói được điều này vậy?
Anh ấy hiện tại tâm tư muốn chăm SÓC Nghiên Nghiên thật tốt, tuy anh ây ngôi trên xe lăn, nhưng một sô chuyện trong khả năng của anh ấy, anh ấy vẫn có thê làm được.
“Tôi ở nhà vợ tôi, cũng không phải ở nhà anh, anh ghen cái gì?”
Lục Hạo Thành: “…” Anh ghen sao?
Ghen với anh ấy sao?
Trái tim anh sắp sụp đồ rồi.