Cô ngồi trên sô pha xem WeChat, mở video thấy anh hai gửi tới, nhìn nụ cười hạnh phúc của Lam Tử Nhiên, cô rất ghen t.
Cô buồn bực không vui đi đến phòng anh cả, mở cửa ra, nhìn anh cả vẫn ngôi bền cạnh máy tính, mười ngón tay gõ rất nhanh.
Cô nhìn thấy thậm chí còn chán nản hơn.
Anh cả mỗi ngày đều sống cuộc sống như vậy, không cảm thầy khô khan sao?
“Anh trai.” Cô bắt lực kêu một tiếng, cúi đầu, vẻ mặt không vui đi vào.
Lam Tử Tuần ngước mắt nhìn thoáng qua cô, nhìn cô không vui, trầm giọng hỏi: “Sao vậy? “Thanh âm non nót hơi khàn khản.
“Cha mẹ dẫn anh hai đi chơi, không dẫn hai chúng ta đi. Anh nhìn xem, Lam Tử Nhiên nhóc thối đó, vậy mà lại gửi video khoe khoang. “Lam Tử tóc xong, tóc nửa khô nữa ướt, tản loạn trên vai, làm cho khuôn mặt nhỏ bé tỉnh xảo của cô càng thêm xinh đẹp đáng yêu.
Cô ngồi trên sô pha xem WeChat, mở video thấy anh hai gửi tới, nhìn nụ cười hạnh phúc của Lam Tử Nhiên, cô rất ghen NỈ: Cô buồn bực không vui đi đến phòng anh cả, mỏ của ra, nhìn anh cả vẫn ngôi bền cạnh máy tính, mười ngón tay gõ rất nhanh.
Cô nhìn thấy thậm chí còn chán nản hơn.
Anh cả mỗi ngày đều sống cuộc sống như vậy, không cảm thầy khô khan sao?
“Anh trai.” Cô bắt lực kêu một tiếng, cúi đầu, vẻ mặt không vui đi vào.
Lam Tử Tuần ngước mắt nhìn thoáng qua cô, nhìn cô không vui, trầm giọng hỏi: “Sao vậy? “Thanh âm non nót hơi khàn khản.
“Cha mẹ dẫn anh hai đi chơi, không dẫn hai chúng ta đi. Anh nhìn xem, Lam Tử Nhiên nhóc thối đó, vậy mà lại gửi video khoe khoang. “Lam Tử Kỳ vừa nói vừa mở video cho Lam Tử Tuân xem.
Lam Tử Tuân dừng động tác trong tay, nghiêm túc nhìn thoáng qua video, nhìn em trai hai tay quân gạc, cậu hơi nhíu mày: “Kỳ Kỳ, em không thấy anh hai em hai tay quân gạc sao? Anh hai của em bị thương, cho nên mẹ mới dẫn nó đi ăn.
Lạm Tử Tuần nhịn không được lTC đầu, nha đầu này cũng biết ghen tuông.
“A…” Lam Tử Kỳ cần thận nhìn, thật đúng là.
“Wow! Lam Tử Nhiên cũng sẽ làm cho mình bị thương sao? “Vừa rôi cô thật đúng là không nhìn kỹ.
Lam Tử Tuân có chút nghi hoặc, “Hôm nay nó không phải có cảnh quay sao? Sao có thê ở bên cạnh cha mẹ chứ? “
Lam Tử Kỳ: “anh cả, sạo anh còn ngu ngộc hơn em vậy? Chắc chắn anh ta bị thương, gọi điện thoại cho cha mẹ và cha mẹ đến đón anh ta, sau đó đưa anh ta đi ăn ngon, rất nhiều gà rán ngon, em cũng muốn ăn.
Lam Tử Kỳ nói xong liền gọi điện thoại cho mẹ.
Lam Hân nhìn điện thoại di động trên bàn vang lên, nhìn thoáng qua là Kỳ Kỳ gọi tói, cô nhìn Lục Hạo Thành: “Kỳ Kỳ gọi, anh bắt máy đi.”
Lam Tử Nhiên nghe là em gái, hơi bồi rồi, lúc này gọi điện thoại không phải là chế nhạo cậu chứ, cậu sẽ ăn không nồi nữa đâu.
Lục Hạo Thành cầm lấy điện thoại di động, trượt trả lời, mở máy ra.
Mỉm cười và nói, “Kỳ Kỳ, là cha.” “
“Cha, con muốn ăn gà rán, con muốn ăn gà rán, phải nhiều cơ, để anh hai, nhìn con ăn nữa, hâm mộ chết anh ấy luôn.”
Lục Hạo Thành: “…”
Lam Tử Nhiên: “Bây giờ anh đang ăn, tại sao lại hâm mộ anh? “