Nếu quá mệt mỏi vậy thì để sau học cũng được.”
Lam Tử Nhiên mỉm cười gật gật đầu, giờ khắc này trên mặt cậu bé không còn vẻ ưu thương cùng thống khô như trước nữa, mà vui vẻ hạnh phúc hơn bao giờ hết, “Mẹ, bộ phim truyện hình kia đã hoàn thành được một nửa rôi, nửa bộ sau sự xuất hiện vai diễn của con rất ít, không cần mắt nhiều thời gian thì có thể quay xong rồi.
Tuy nhiên vai diễn này cũng rất cực, cũng cho con học được rất nhiều thứ khác, tuy nhiên việc làm mẫu chụp ảnh cho công ty của cha vô cùng phiền toái, hiện tại lại tìm thêm một cô gái nhỏ cùng quay quảng cáo với con, lần nào có lịch quay cũng là một ngày mệt mỏi.”
Lam Tử Kỳ nhịn không được mà tức giận: “Giúp nhà mình chụp thì kêu mệt, giúp người khác chụp lại không mệt, anh vẫn là người nhà chúng ta sao?”
Lam Tử Nhiên trừng mắt nhìn cô em gái, luôn không hạ cho người anh này một cái bậc thang, nêu không phải ba đứa lớn lên giống nhau, cậu còn có chút hoài nghi đây không phải em gái ruột của mình.
“Nhiên Nhiên, vất vả cho con rồi, cả bạ anh em các con đều thực xuất sắc, đều là niềm kiêu hãnh của mẹ.”
Lam Hân mỉm cười kéo Tiêu Tuần ôm vào lòng, nhìn con trai cả và cười với vẻ ôn nhu, “Tiểu Tuần, mẹ biết trong lòng con rất khó chịu, nhựng mà hiện tại tình hình của mẹ rất tốt, cũng rất nhanh thì sẽ có thể đứng lên, mẹ đã thật lâu không được ở bên ba anh em các con, trong khoảng thời gian này, mẹ coi như tự cho mình một kỳ nghỉ, dành nhiều thời gian hơn ở lên các con.”
Tiểu Tuấn chớp chớp đôi mắt to, trong đôi mất lâp lánh hơi nước, “Mẹ, mẹ nhất định phải nhanh chóng đứng lên nhé, nói mới nhớ, trước khi mẹ vẫn luôn bề bộn nhiều việc, luôn không có nhiều qhời gian ở bên cạnh ba anh em con.”
Cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ hoàn thành mọi việc, cũng không để mẹ phải lo lắng.
“Đúng vậy, ba bảo bối nhỏ của mẹ, trong khoảng. thời gian này đã vất vả cho các con.
Lam Hân cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn cả ba bảo bối nhỏ nhà mình.
Giây phút cuối cùng trước khi cô nhăm mặắt lúc gặp † tai nạn, người cô cảm thấy có lỗi nhất chính là ba đứa con nhà mình.
Nếu như vậy mà khiến cả ba đứa nhỏ trở thành mô côi mẹ, cô có chết cũng không nhắm mắt.
Tiểu Tuần cười lắc lắc đầu: “Mẹ, chỉ cân mẹ tỉnh lại, chính là sự an ủi lớn nhất đôi với chúng con.
Mẹ, tối nay mẹ cùng con đếm sao đi, ở trong này có thể nhìn thấy được bầu trời đềm rực rõ ánh sao, những ánh sao lấp lánh, vô cùng chói mắt.”
“mm. +c.a+ aara^ TmraAaAae Hy vọng có một ngày, anh em cậu có thể trở thành những ngôi sao chói lọi nhất trong lòng mẹ.
Có thê trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ, vân luôn là hy vọng trong lòng – cậu, cũng là mục tiêu đệ cậu luôn cố găng nỗ lực, kế từ khi rất nhỏ, cậu đã VÔ cùng chăm chỉ.
“Được! Chờ sau khi ăn tối xong, chúng ta sẽ.cùng lên tầng ba, hoặc là ra ngoài vườn hoa, mùa hè nên thời tiết rất tốt, bầu trời đêm cũng quang đãng, đến lúc đó người một. nhà chúng ta cùng đi ngăm sao.”
“Aaa. ” Lam Tử Nhiên kích động hét lên vài tiếng, “Mẹ, phải có mẹ ở đây, ba cục cưng mới cười được.”
“Đúng vậy, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, có ngôi sao diễn xuất như anh ở nhà chúng ta, vết sẹo cũ cũng phải rơi nước mắt.”
Lam Tử Kỳ đứng ở một bên chế nhạo.
Lam Tử Nhiên mang vẻ mặt tức giận nhìn em gái mình “Lam Tử Kỳ, em và anh sinh cùng một ngày, bát tự lại không cùng hướng, nhất định là phạm phải giờ xung khắc, sao em luôn phải gây khó dê với anh vậy?”
Lam Tử Kỳ cười cười có chút đen tôi, đôi mắt to chợt lóe đặc biệt sáng ngời: “Anh đã không biết xấu hỗ mà khóc, còn không biết xáu hỗ để cho người khác nói sao?”
ấm! II NHICHi ca Vẻ mặt Lam Tử Nhiên không vui kéo tay Lam Hân “Mẹ, trong khoảng thời gian này mẹ không ở nhà, Kỳ Kỳ, em ấy luôn bắt nạt con, anh cả cũng không thèm quản, anh ây cũng chỉ quan tâm chính mình, không thèm quan tâm đứa em trai này.”“
Lam Hân có chút bất đặc dĩ nhìn ba đứa con nhà mình, từ nhỏ cả ba đứa nhỏ đã thích đâu qua đấu lại như thế này, cô đôi khi cũng không có biện pháp.