Âu Cảnh Nghiêu đi ở phía sau nghe được máy lời như vậy cũng nổi giận, Ô….., mây người này tham vọng cũng không lớn, chỉ cân một căn hộ nhỏ là được rồi, nêu là anh, anh sẽ kiếm cả một tòa nhà.
“Ôi trời! Thi Thi, ý tưởng này của cô cũng không tồi nha, một tháng tôi cho cô 10 vạn, tiết kiệm được vài năm, này cũng thật sự kiếm được tiền trả trước cần nhà đây.”
Tô Cảnh Minh vô cùng ưu nhã bước tới, tự chọn cho mình một vị trí bên cạnh cô gái kia rồi ngồi xuống, ý cười lạnh nhự băng nhìn qua Lý Nhã Thị, nguy hiểm nheo mắt lại.
Lý Nhã Thi nhìn thấy Tô Cảnh Minh đột nhiên xuất hiện, cả người giỗng như bị điện giật vậy, đều trở nền run rây dữ dội.
Chàng trai nhỏ ngồi đối diện cô ta cũng co rúm lại vì sợ hãi.
“On óc Tô Cảnh Minh?”
Lý Nhã Thi không thể tin trừng lớn mét nhìn Tô Cảnh Minh.
Như thế nào anh lại đột nhiên xuất hiện ở trong này?
Tô Cảnh Minh lạnh lùng cười, nói: “Lý Nhã Thị, cô là người bạn gái nghèo hèn nhất, cũng cặn bã nhất mà tôi từng quen. Tổi chưa từng gặp qua được loại bạn gái nào như cô, nói khó nghe một chút thì chính là thấp hèn, nói càng khó nghe hơn thì chính là kẻ lừa đảo, thật sự vô cùng đáng ghét.”
“Không phải cô muốn có nhà ở sao?
Có hơn chục ngôi nhà giá trị hơn ậ ngàn vạn do tôi đứng tên, vậy cô cầm một chút tiền đặt cọc đáng thương đến, còn lưng làm ô sin đến năm 60 tuổi, dùng cả đời cô cũng đủ đổi lấy căn nhà.”
“Cho nên a, con người đúng là nên được phân loại đẳng cập, nêu không sao lại có một câu gọi là môn đăng hộ đối chứ?”
Tô Cảnh Minh tức giận đến mức muôn lật lung bàn, Âu Cảnh Nghiêu liền tiến lên trước chặn tên bạn nông nổi lại.
“Cần gì phải trút giận lên đồ đạc của người khác chứ?
Lát nữa tôi còn phải thay cậu sắp xếp nữa, dùng cái này đi.”
Âu Cảnh Nghiêu đem chai rượu vang đỏ đắt tiền đặt trước mặt Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh sửng sốt, trừng mắt liếc Âu Cảnh Nghiêu một cái “Loại như cô ta còn xứng với chai rượu vang đắt tiền như vậy chắc?”
Âu Cảnh Nghiêu mở chai rượu ra, không chút đề ý nói: “Rượu này không phải dùng để cậu đánh người, cũng không phải. dùng, đề uông,, mà là dùng để tây não, để tây rửa đầu óc cô ta cho sạch sẽ một chút, đề cô ta cũng thanh tỉnh hơn, đỡ lại phải chạy đi lừa gạt tên đàn ông khác.”
1O ‘GanHiMIHHEI ” Chẳng lẽ những người đàn ông khác cũng có thê ngu ngôc như anh sao?
Đây đúng là do anh tự chuốc lấy, đúng là không có mắt nhìn người, vừa nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của cô ta liền nghĩ đôi phương rất được, thì ra anh đã bị vẻ ngoài che mắt.
“Có vậy thì cũng không thể lãng phí một chai rượu vang hai mươi mây vạn được, nước mương hôi thôi không phải sẽ tốt hơn sao?”
Âu Cảnh Nghiêu châm chọc. nhìn tên bạn: “Cho nên mới nói ánh mắt nhìn người của cậu sao lại kém như vậy, kiêu người như: cậu mà lại muốn dính liu đến nước cống hôi thôi sao?”
Tô Cảnh Minh nháy mắt hiểu được, “Đúng đúng đúng đúng, cậu xem tôi NoI, đều bị tình yêu làm mụ mị đầu óc.
Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Đây mà được gọi là tình yêu sao?
“Nhanh lên, Lam Lam ngồi trong SC lâu sẽ thấy không thoải mái.”
Âu Cảnh Nghiêu thúc giục nói.
Tô Cảnh Minh ai oán nhìn qua tên bạn thân mặt lạnh “Tôi hiện tại cũng vô cùng không thoải mái.”
“Cho nên, cho cậu được xả giận đã đời, đỡ phải dài dòng lải nhải không ngừng trước mặt tôi.”
Âu Cảnh Nghiêu cũng nghẹn một bụng lửa giận, anh cũng không thích Tô Cảnh Minh: lải nhải.