Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 130: Lam Lam, Sợ Không?



Cô nhếch lên tươi cười, ung dung bình tĩnh đối diện với Tần Ninh Trăn: “Phu nhân nói đùa rồi, Lục tổng nhìn tôi bằng cặp mắt khác là vì sản phẩm của tôi, chứ không phải tôi."

Ý cười Tần Ninh Trăn thay đổi, tỉ mỉ đánh giá Lam Hân, chỗ đặc biệt của người phụ nữ này là cô ta có một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp ngây thơ, đặc biệt là đôi mắt đó, sáng ngời mà trong suốt, chỉ vừa liếc mắt liền không thể quên.

Hóa ra Lục Hạo Thành thích phụ nữ như vậy.

It nhất mạnh mẽ hơn Cố An An, hôm nay bà ta thay đổi chủ ý, vì vậy đến gặp Lục Hạo Thành.

Buổi tiệc tối nay, bà ta sẽ khiến Cố An An trở thành người phụ nữ của Lục Hạo Thành.

Bà ta lạnh lùng cong cong khóe môi, nhìn Lam Hân bằng ánh mắt châm biếm không hề che giấu, nhìn cách ăn mặc của cô, một người phụ nữ giản dị như vậy, vậy mà Lục Hạo Thành muốn mang đến buổi tiệc tối nay.

Xem ra, buổi tiệc tối nay sẽ trở nên rất náo nhiệt.

Vẻ mặt Lam Hân không thay đổi, ánh mắt không sợ hãi nghênh nhìn Tần Ninh Trăn.

Ánh mắt Tần Ninh Trăn ròi khỏi không chút dấu vết, ánh mát bà ta nhìn Lục Hạo Thành một cách kỳ lạ, âm thanh chói tai mang theo sự trào phúng: “Hạo Thành, tối nay Lam Hân là partner* của con sao? Cô Lam Hân thực sự có phúc ba đời, cô là partner đầu tiên của Hạo Thành đó.”

*Partner: Bạn nhảy

Lam Hân nghe xong, khịt mũi coi thường, có phúc ba đời gì chứ, nói cứ như phi tử cổ đại được lâm hạnh vậy.

Lục Hạo Thành híp con mắt lạnh lẽo nguy hiểm lại, lạnh giọng nói: “Xem ra bà rất quan tâm partner của tôi là ai?”

Tần Ninh Trăn cười cười một cách kỳ quái: “Hạo Thành, nhiều năm như vậy, con đi dự tiệc đều không mang theo partner, đột nhiên nói sẽ mang theo partner, ta chỉ tò mò là ai nên qua đây xem chút thôi.”

Lam Hân nghe vậy, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã rơi vào trong việc tranh giành lợi ích gia tộc của nhà người ta rồi.

Hơn nữa, e rằng cô sẽ phải đối mặt với tình cảnh bị kẹp giữa hai thanh nẹp.

“Nếu đã nhìn xong rồi, vậy thì về đi, đây là địa bàn của Lục Hạo Thành tôi, không phải nơi con mèo con chó gì cũng có thể đi vào.” Lời nói của Lục Hạo Thành, lạnh lẽo không chút lưu tình.

"Lục Hạo Thành, anh...”

"Tiểu Khải." Tần Ninh Trăn nhanh chóng ngắt lời Lục Hạo Khải đang tức giận, nháy mắt với anh ta.

Lục Hạo Thành thấy ánh mắt của mẹ, nén lại cơn giận dưới đáy lòng, phẫn nộ trừng Lục Hạo Thành một cái rồi quay người rời đi. Tần Ninh Trăn nhìn Lam Hân, nhếch nhếch khóe môi, nụ cười đó, ba phần trào phúng, ba phần lạnh lẽo.

Lam Hân thấy nụ cười của bà ta, mày đẹp khẽ chau lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

Thấy hai mẹ con kia đi xa rồi, Lục Hạo Thành mới nhìn Lam Hân, tà mị cười hỏi: “Lam Lam, sợ không?”

Sợ?

Ánh mắt Lam Hân bỗng nhiên liếc nhìn anh, sáu năm trước Lam Hân cô có lẽ sợ.

Cô sợ mất đi gia đình mà cô cảm thấy ấm áp đó.

Giờ đây, gia đình đó đã không có bất kỳ ý nghĩa gì với cô nữa.

Cái đêm của bảy năm trước, cô đã chịu rất nhiều đả kích.

Sau vụ tai nạn xe, cô dường như được sinh ra một lần nữa, trở lại sống là chính mình.

Ngược lại chưa từng sợ ai?

Cô cong khóe môi, mắt sao long lanh, lông mày cong cong, vẻ mặt bình tĩnh, cười nói: “Lục tổng nói đùa rồi, tại sao tôi phải sợ?”

Thứ nhất cô chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, thứ hai ngoại trừ mối quan hệ cấp trên cấp dưới với Lục Hạo Thành thì chẳng có mỗi quan hệ khác, tại sao phải sợ?

Lục Hạo Thành nhìn cô, vẻ mắt mỉm cười kỳ quái: “Lam Lam, không sợ thì tốt, đi thôi!"

Anh nhanh chóng sải bước đi ra bên ngoài.

Lam Hân nhìn bóng hình cao to tự đại của anh, nghĩ tới nụ cười kỳ quái vừa rồi của anh, trong lòng cô có chút sợ hãi, sao cô cảm thấy mình như bị Lục Hạo Thành tính kế vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv