Chỉ có điều, so với Chiến Hàn Quân thì những hộ vệ khác của biệt thự Ngọc Bích lộ ra dáng vẻ không chịu nổi một kích.
Bọn họ hoặc là bị người của mạt thế chém đứt cổ họng, hoặc là bị kéo đứt chân tay, hoặc là bị chém ngang lưng…
Tình trạng chết thật thê thảm.
Vào lúc này, một chiến binh dơi lớn được chế tạo đặc biệt rơi xuống đất, và một người đàn ông mặc áo choàng trắng có mũ trùm đầu đi tới.
Sứ giả Thần Ẩn lập tức bẩm báo cho anh: “Thiếu chủ, radar phát hiện có một nghìn bảy trăm tám mươi người chết ở biệt thự Ngọc Bích, tổng cộng có một nghìn chín trăm chín mươi thẻ sinh tử.”
“Vẫn còn hai trăm linh sáu người ở đây, rất nhanh sẽ được giải quyết”
Như thường lệ, vị Thiếu chủ lưu loát và quả quyết ra lệnh: “Hãy đi kiểm tra danh tính của những người đã chết này”
Chiến Hàn Quân hơi bị sốc, vì những người này biết răng có một nghìn chín trăm chín mươi người sống trong biệt thự Ngọc Bích và một nghìn bảy trăm tám mươi người đã chết, những người sống còn lại chắc là hai trăm mười người. Còn bốn người nữa đang ở đâu?
“Dư Nhân!” Chiến Hàn Quân đột nhiên hét lên.
“Đừng giả thần giả quỷ!”
Người đàn ông mặc áo choàng trắng và đeo mặt nạ hồ ly bằng bạc đi tới.
“Chiến Hàn Quân, anh có biết mình sẽ phải trả cái giá nào cho sự quá thông minh không?”
Sau khi làn khói tản đi, hàng trăm chiếc xe giống như đúc xuất hiện trong biệt thự Ngọc Bích, người điều khiển cũng giống hệt nhau.
Mặc dù đó là một giọng nói nguy tạo, Chiến Hàn Quân đánh giá từ sự thăng trầm du dương trong giọng điệu, thì biết chắc chắn anh ta chính là Dư Nhân.
Vì lợi ích của Linh Trang và ba đứa trẻ, và để thực hiện tâm tư của mình, Chiến Hàn Quân đã quyết định nói dối Dư Nhân.
“Họ Dư, dì nhỏ của cậu câu kết với chú của tôi mà sinh ra Nghiêm Linh Trang. Đây là nỗi xấu hổ của nhà họ Chiến chúng tôi.
Chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép các sứ giả hắc đạo điên cuồng như vậy tiến vào nhà họ Chiến, làm hại đến nề nếp ngay thẳng hiện tại của gia đình tôi.”
“Anh nói gì cơ?” Dư Nhân luôn là một người máy không cảm xúc khi thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng lời nói của Chiến Hàn Quân khiến anh ta tuyệt vọng đến cùng cực.
Chỉ vì câu nói đó: “Linh Trang là con gái của dì nhỏ.”
“Anh nói dối!” Dư Nhân tức giận.
Chiến Hàn Quân nói: “Hừ, có nói dối hay không, cậu lấy tóc của bảo bối Thanh An đi xét nghiệm ADN sẽ biết được sự thật.”
Chiến Hàn Quân ném cho anh ta một cái túi gấm.
Dư Nhân nhận lấy, Chiến Hàn Quân dùng thủ đoạn tâm lý để nâng cấp: “Cậu có biết tại sao tôi đột nhiên không yêu Nghiêm Linh Trang nữa không?
Là bởi vì trên người cô ấy chảy dòng máu vô cùng xấu hổ của nhà họ Dư các cậu”
Dư Nhân không kìm được: “Chiến Hàn Quân, tôi muốn anh chết.”
Anh ta duỗi ngón tay ra chỉ vào Chiến Hàn Quân, ngón tay bởi vì tức giận mà run lên: “Các người, lề mề với anh ta làm gì?
Không đánh được anh ta, đưa vũ khí cho tôi.”
Trong mắt Chiến Hàn Quân đầy ý cười điên cuồng.
Lúc này, một vài con dơi lớn cất cánh, vô số loại đạn mới phóng lên người Chiến Hàn Quân. Trong khoảnh khắc ngọn lửa nổi lên tứ phía, lửa nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ biến thành một biển lửa.
Chiến Hàn Quân lao mình giữa biển lửa như một con báo.
Vào lúc này, tất cả những người trong Điệp Vệ Doanh đều cởi bỏ áo giáp, mỗi người đều mặc một chiếc áo sơ mi trắng giống như Chiến Hàn Quân, và giữ lại bản sắc của Chiến Hàn Quân. Họ lao đến cạnh bên Chiến Hàn Quân như những người tử sĩ, tạo thành từng đạo tự nhiên che chẳn cho anh.
Chiến Hàn Quân sững sờ một lúc, đây là sự sắp xếp cuối cùng mà ông nội anh dành cho anh.
Lúc này, Điệp Vệ đã phóng ra một quả bom khói đã được chuẩn bị trước, và ngay lập tức một làn khói đen bao trùm toàn bộ biệt thự Ngọc Bích.
“Cậu chủ Quân, mau lên chiến xa.”
Họ cùng nhau hỗ trợ Chiến Hàn Quân lên chiến xa.
Chiến Hàn Quân nhìn qua những người tử sĩ đấu tranh anh dũng vì mình, và sau đó Vệ Doanh đã bị ông nội đã bị giải tán từ lâu. Tuy nhiên, ông đã lưu lại những Điệp Vệ tinh anh cốt lõi nhất để che chở cho anh rời khỏi.
“Ông nội, tấm lòng của ông con đã hiểu”
Một nụ cười giễu cợt xấu xa xuất hiện từ khóe miệng Chiến Hàn Quân.