Nghiêm Mặc Hàn chậc chậc thở dài “Cậu đúng là ông anh sói, nếu như em gái tôi biết hơn mười năm tới sẽ không thể nhìn thấy Chiến Quốc Việt, con bé nhất định sẽ không tha thứ cho cậu.”
Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt của Chiến Hàn Quân: “Những việc mà tôi đã làm, từng việc từng việc, tôi cũng không mong cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.”
Nghiêm Mặc Hàn cũng biết Chiến Hàn Quân làm như vậy là vì tình thế bất đắc dĩ, vì vậy anh ta ngậm cái miệng thiếu đánh của mình lại.
Chiến Hàn Quân lấy từ trong túi ra một tấm vé dự thi đưa cho Nghiêm Mặc Hàn. “Có lẽ Linh Trang đã đoán được việc Chiến Quốc Việt vào Đại học thanh niên truyền kỳ là do tôi làm. Nếu tôi lại xen vào chuyện của.
Thanh Tùng thì cô ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Nghiêm Mặc Hàn, tôi muốn anh đưa Thanh Tùng đi tham gia cuộc thi đấu taekwondo ở nước S. Tất nhiên, thi đấu là giả, bởi vì sau khi mấy người đến nước S, Phong Mang sẽ ở đó đón mấy người, sau đó anh ta sẽ đưa Thanh Tùng lên máy bay đến một nơi bí ẩn khác.”
“Nơi nào?” Nghiêm Mặc Hàn hỏi.
“Không thể nói”
Nghiêm Mặc Hàn sắp bị Chiến Hàn Quân chọc cho tức chết: “Ngay cả tôi mà cậu cũng muốn giữ bí mật sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Đối với tôi mà nói, càng ít người biết Thanh Tùng đi đâu thì Thanh Tùng sẽ càng an toàn.”
Trong lòng Nghiêm Mặc Hàn giống như bị một ngọn núi đè nặng, loại cảm giác tự do như “dù trời có sập thì cũng có chăn đắp” dần dần trở thành ý thức sứ mệnh nặng nề.
“Cuối cùng sẽ đến lượt Thanh An đúng không?” Giọng nói của Nghiêm Mặc Hàn mang theo một chút nghẹn ngào.
Chiến Hàn Quân nói: “Tính cách của Thanh An vốn đơn thuần, Diệp Phong có thể dễ dàng dẫn con bé đi. Vì vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức để Thanh An ở bên cạnh Linh Trang đến cùng”
Nghiêm Mặc Hàn cố gắng kìm lại những giọt nước mắt của mình: “Dù sao thì đến cuối cùng, em gái tôi cũng sẽ trở thành một người cô đơn. Có phải không?”
Trá một cái gai nhọn đâm vào rất sâu: “Vì vậy, tôi hy vọng anh có thể từ bỏ sự nghiệp của mình, sau đó cùng cô ấy thoát khỏi tương lai mù mịt này. Đương nhiên, tôi sẽ cho anh một khoản đền bù thật hậu hĩnh.”
Giọng nói trầm thấp của Chiến Hàn Quân xen lẫn sự buồn phiền vô hạn: “Tôi đã chuyển đế quốc Á Châu sang tên của Linh Trang, anh hãy từ bỏ công ty Mặc Đinh của mình, đến giúp cô ấy quản lí công ty mới. Tôi biết yêu cầu này của mình sẽ khiến anh cảm thấy khó xử, cho nên hãy xem như là tôi cầu xin anh có được không?”
Hai mắt Nghiêm Mặc Hàn đỏ hoe, nước mắt rơi trên mu bàn tay lộp bộp. Nghiêm Mặc Hàn lau lên quần áo một cách tùy tiện, sau đó bật cười: “Đây là một chuyện vô cùng tốt, tôi không hề cảm thấy khó xử, không hề khó xử một chút nào.”
Vị thái tử luôn kiêu ngạo ở trên cao đã ăn ï tìm Chiến Hàn Quân giống như bị nói khép nép cầu xin anh ta thì mọi sự khó xử của anh ta đều hóa thành hư không.
Chiến Hàn Quân cười nhạt: “Chẳng lẽ tôi còn không hiểu tính cách của anh như thế nào sao? Anh có khó xử hay không trong lòng tôi biết rất rõ. Tóm lại, chuyện này là tôi thiếu nợ anh”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cậu đã sắp xếp cho mọi người thỏa đáng hết rồi thế còn cậu thì sao? Khi nào cậu sẽ rời đï?”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi sẽ ở lại bên cạnh ông nội và bố đến cuối cùng. Tôi là người nhà họ Dư, cũng là người nhà họ Chiến, chỉ có tôi mới có thể chấm dứt mối hận thù này.”
Nghiêm Mặc Hàn trách móc: “Đám người đó đều là những kẻ liều mạng, trước khi giết người chắc chăn sẽ không điều tra mười tám đời tổ tông nhà cậu đâu. Hơn nữa, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu là con trai của Chiến Bá Kiên”
“Nhà họ Chiến đối xử với cậu như vậy, cậu còn muốn đồng sinh cộng tử với bọn họ à? Cậu điên rồi sao?”
Một nụ cười nhẹ tràn ngập trong mắt Chiến Hàn Quân: “Nhà họ Chiến đối xử với tôi như thế nào, và chuyện tôi đối xử với Linh Trang như thế nào có khác nhau không?”
Nghiêm Mặc Hàn sững sờ, sau đó sợ hãi kêu lên: “Mẹ nó, nhà họ Chiến mấy người đều là diễn viên sao? Quả nhiên không hổ là người khởi xướng công ty truyền hình điện ảnh”
Chiến Hàn Quân nói: “Còn một chuyện nữa, sau này nhờ anh chuyển lời đến cho Anh Nguyệt”
“Cậu nói đi” Vẻ mặt của Nghiêm Mặc Hàn trở nên nghiêm túc khi nghe anh nhắc đến Anh Nguyệt.
“Nói với em ấy, bố đuổi em ấy ra khỏi biệt thự Ngọc Bích là vì muốn tốt cho em ấy”
“Tôi bi ” Nghiêm Mặc Hàn nói.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn anh ta một cái Nghiêm Mặc Hàn nhún vai, ngượng ngùng cười cười: “Được rồi, cô ấy không biết. Tôi sẽ chuyển lời đến cho cô ấy”
Sau khi Chiến Hàn Quân bàn giao mọi chuyện thỏa đáng, anh liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn đầy ẩn ý.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy ánh mắt của anh ẩn chứa gì đó, hai tay che trước ngực, vẻ mặt cảnh giác: “Cậu muốn làm cái gì với tôi?”
“Diệp Phong, ném anh ta ra ngoài”