Nghiêm Linh Trang cầm anh đào lên, cô vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt lên án: “Thật tàn nhẫn, vô nhân đạo. Làm sao có thể làm chuyện này với phụ nữ mang thai được?”
Chiến Hàn Quân hỏi cô: “Lúc trước khi mang thai mấy đứa Quốc Việt, cô cũng không ăn không uống sao?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Lúc đó tôi phải trốn tránh sự truy đuổi của anh. Tôi ngồi xổm trong căn phòng cho thuê mà không được yên, tinh thần khẩn trương cao độ, tinh lực cũng bị dời đi, phản ứng nôn nghén không nghiêm trọng như vậy.
Chiến Hàn Quân rất xấu hổ.
Nghiêm Linh Trang rất hoài niệm thời điểm đó: “Không phải như bây giờ, bị anh giam cầm bắt ăn. Anh chỉ quan tâm đứa nhỏ, không quan tâm người lớn”
Cô vừa nói chuyện vừa nghẹn ngào.
Chiến Hàn Quân: “…”
Rõ ràng trong trái tim anh chỉ có cô.
Ép cô ăn là vì không muốn cô quá gầy.
“Chiều nay tôi phải đi ra ngoài một chuyến. Cô muốn ăn gì thì nói cho người giúp việc biết. Đừng bỏ đói… bảo bối của tôi” Anh nhếch môi tà mị, những lời cuối cùng đầy ẩn ý.
Nghiêm Linh Trang gật đầu như giã Tỏi.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy trong mắt cô lóe lên một tia mong đợi. Cô ước gì anh không có ở nhà, để cô làm xằng làm bậy.
Vào bữa trưa, Linh Trang ăn một ít cơm Chiến Hàn Quân ăn trưa xong liền vội vàng ra ngoài.
Nghiêm Linh Trang cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Cô cố gắng tìm lối ra của ngôi nhà, nhưng cô đã đi qua lại lầu trên lâu dưới mấy lần, nhưng không tìm thấy lối ra.
Cô ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là cánh đồng hoa màu, hoàn cảnh rất lạ.
Cô không biết Chiến Hàn Quân nhốt cô ở chỗ chim không ỉa cứt nào.
Cô gọi cô giúp việc tới, cười nịnh nọt với cô ấy, rồi hỏi thăm: “Cô có biết đây là đâu không?”
€ô giúp việc lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi từ nơi khác đến”
Nghiêm Linh Trang há to miệng, Chiến Hàn Quân quá độc đoán.
Đây là để cô sống một cuộc sống biệt lập sao?
Nghiêm Linh Trang tà ác nhìn người giúp việc, chỉ coi cô ấy là đồng phạm nối giáo cho giặc, khá có ác cảm với cô ấy.
Người giúp việc cũng có vẻ rất buồn chán, là một người nói nhiều, nên cô ấy lại nói thêm với cô vài câu: “Cô Linh Trang, cô thực sự rất hạnh phúc. Ông chủ yêu cô nhiều như vậy”
Nghiêm Linh Trang nhìn cái lồng như một tòa lâu đài, khóe miệng nhếch một tia cười lạnh.
Làm gì có ai có thể nhốt người phụ nữ mình yêu trong một nơi tăm tối không có ánh mặt trời?
Người giúp việc thấy cô im lặng, lại quay người đi làm việc.
Nghiêm Linh Trang đơn giản trở về phòng, nằm ở trên giường ngủ tiếp.
Á Châu.
Ngay khi Chiến Hàn Quân đến thủ đô, Quan Minh Vũ đã chào đón anh với vẻ mặt ngưng trọng.
“Tổng giám đốc”
Chiến Hàn Quân nhìn anh ta: “Nói”
“Chuy: tày nói ra thì cũng không phải là vấn đề lớn gì, nhưng em luôn cảm thấy nó có một cái gì đó bất thường nên em không dám giấu giếm”
Quan Minh Vũ nói qua loa nhưng Chiến Hàn Quân dường như ngửi thấy một hơi thở khác thường.
Quan Minh Vũ bị tổng giám đốc nhìn không dám ngập ngừng mà nói một mạch: “Mấy ngày trước, có người hỏi một bà cụ đã nghỉ hưu ở biệt thự Ngọc Bích về tình hình mẹ anh. May là bà lão là một bệnh nhân mất trí nhớ, chỉ nói rằng đã gặp mẹ anh khi ở biệt thự Ngọc Bích. Những thứ khác vẫn chưa bị tiết lộ.
Chiến Hàn Quân nghe vậy, chấn kinh đến mức hồi lâu không nói một lời nào.
Quan Minh Vũ nói: “Tổng giám đốc, lẽ nào đây chỉ là trùng hợp?”
Dù sao trên đời này, luôn có một người nhớ đến một người khác. Không phải ngày nào cũng xảy ra loại chuyện này sao?
Vẻ mặt Chiến Hàn Quân ngưng trọng.
Khi nhà họ Chiến bị lo lắng bao phủ trong sương mù dày đặc, bất kỳ ngọn gió thổi ngọn cỏ lay nào cũng có thể khiến quả bom hẹn giờ phát nổ.
Anh không dám lơ là.