Nghiêm Hiểu Như nói trong nước mắt: “Bố, xin hãy tha thứ cho con. Con không muốn sống một cuộc sống hèn mọn như vậy.
Trong nhà họ Nghiêm, con không thể tìm thấy cảm giác tồn tại của mình. Bố không muốn nhận con cũng được, sau này con chỉ sống cho mình mà thôi. “
Chiến Bá Kiên nói với người lái xe: “Lái xe đi”
Chiếc xe hơi sang trọng đưa Nghiêm Hiểu Như đi.
Thôi Như An khóc đến chết đi sống lại: “Con gái của tôi, con làm sao có thể độc ác như vậy?”
Nghiêm Chính tức giận mảng Thôi Như An: “Bà còn mặt mũi khóc, không phải mấy thứ này đều do bà gây ra sao?”
Thôi Như An chuyển thành nhục nhã nghẹn ngào.
Khi họ bước vào nhà, ông cụ Nghiêm không biết đã xuống lầu từ khi nào, ngồi trên ghế sofa mặt âm trầm.
“Đã như thế này rồi các người vui lắm phải không?” Ông cụ tức giận hỏi.
Mọi người trong phòng không ai dám lên tiếng.
Ông cụ nói: “Tôi già rồi sẽ không sống được bao lâu, các người bán tổ tiên nhà họ Nghiêm, ngay cả gia sản cũng thua sách. Tốt rồi, tới lúc tôi vào quan tài thì cũng không cần quan tâm nữa.”
Nghiêm Chính xấu hổ cúi đầu: “Bố, đều là con trai vô dụng.”
Ông cụ hận rèn sắt không thành thép: “Biết mình vô dụng thì nên rút lui, để thế hệ trẻ có năng lực đi”.
Ánh mắt ông cụ chuyển qua Nghiêm Linh Trang và Nghiêm Hiểu: “Hai người, ai muốn tiếp quản doanh nghiệp nhà họ Nghiêm?”
Nghiêm Hiểu lộ vẻ khó xử.
Anh ta nghe nói Á Châu đã trừng phạt toàn diện Nghiêm thị, Nghiêm thị không thể sử dụng công nghệ độc quyền Á Châu. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Nghiêm thị đâu còn hy vọng đông sơn tái khởi nữa?
Vào lúc này tiếp quản Nghiêm thị, không có khả năng nào khác hơn là mất tiền.
Nghiêm Hiểu bo bo giữ mình nói: “Ông nội, ông cũng biết cái tiếng cậu chủ Nghiêm của cháu danh không chính ngôn không thuận, ở công ty cũng không có uy tín. Đến đó chỉ sợ làm loạn thêm.”
Ánh mắt của ông cụ chuyển sang Nghiêm Linh Trang: “Linh Trang, cháu cũng không nguyện lòng sao?”
Nghiêm Linh Trang nhìn vào ánh mắt mong đợi của ông nội, cô biết rằng ông nội rất kỳ vọng vào cô.
Vì cô là người kế nghiệp do chính ông nội truyền dạy.
Nghiêm Linh Trang gật đầu một cái thật mạnh.
Ông cụ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên để Nghiêm Linh Trang có thể phô bày thực lực, ông cụ đã dọn đường cho cô rồi.
“Được rồi, từ nay về sau cháu toàn quyền xử lý Nghiêm thị. Có điều, doanh thu lời lỗ cháu phải tự chịu.”
Ông cụ vừa tuyên bố chuyện này xong, Thôi Như An thở phào nhẹ nhõm.
Việc Nghiêm thị phá sản, từ nay không liên quan đến bà ta.
Nghiêm Linh Trang cảm thấy như thể ngọn núi đang đè nặng trên vai, trong nháy mắt thấy mình là Alexander. Nhưng cô vẫn kiên quyết gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Chỉ như vậy nhà họ Nghiêm sau bao nhiêu thay đổi, cuối cùng đã mở ra một kỷ nguyên mới.
Đây là thời đại của Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang tiếp tục đảm nhiệm vị trí CEO và giữ thêm một số chức vụ, vì công ty của nhà họ Nghiêm mà đốt cháy ba cây đuốc.
Cây đuốc thứ nhất chính là vội vàng giải quyết cục diện đình công của Nghiêm thị Các sản phẩm của Nghiêm thị dựa trên công nghệ độc quyền Á Châu.
Chỉ khi có được giấy phép công nghệ độc quyền Á Châu, Nghiêm thị mới có thể hoạt động và sản xuất bình thường Vì công ty, Nghiêm Linh Trang quyết định đến Á Châu để thương lượng gia hạn hợp đồng độc quyền với Á Châu Để đàm phán suôn sẻ, Nghiêm Linh Trang đã tăng ca suốt mấy đêm, làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Thậm chí để tạo cho mọi người hình ảnh sạch sẽ gọn gàng về một nữ doanh nhân mạnh mẽ, Nghiêm Linh Trang đã cắt mái tóc đen xoăn nhẹ xinh đẹp của mình thành mái tóc ngắn ngang vai.
Cô từ bỏ những chiếc váy nhẹ nhàng và dễ nhìn để khoác lên mình những chiếc áo.
Sơ mi trắng và váy đen chuyên nghiệp.
Như thế khiến cô trông rất sang trọng và gọn gàng.
Vào sáng thứ hai, cô đến Á Châu đúng giờ.
Quan Minh Vũ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nghiêm Linh Trang Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là giờ cô chủ mắt để sau đầu kia lại mỉm cười với anh †a như gió xuân.
Chà có vẻ như đang muốn cầu cạnh anh ta?
Nhưng chuyện của cô sao anh ta dám làm chủ chứ?
Quan Minh Vũ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhãn cho Diệp Phong: “Mau kêu Tổng giám đốc đến công ty một chuyến.”