Dư Nhân cười đến mức sáng chói, anh ta quan sát Chiến Hàn Quân, trong cặp mắt khiến người ta hồn xiêu phách lạc kia mang theo chút khinh thường.
“Nghiêm Linh Trang là của tôi, tôi làm cái gì với cô ấy, không cần người khác xen vào”
Chiến Hàn Quân đưa tay tát anh ta một cái vang dội.
Mặt của Dư Nhân lúc trắng lúc xanh.
Nụ cười vốn ấm áp sáng chói kia đông lại ở khóe mắt, ngón tay thon dài sờ lên gương mặt nóng rát của mình: “Nếu như anh cảm thấy đánh tôi không cần phải trả giá đất thì đó là một sai lâm lớn, vô cùng lớn”
Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, nghe ấm áp như gió xuân.
Mi mắt của Chiến Hàn Quân rủ xuống, con ngươi tĩnh mịch tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến cho người ta hít thở không thông: “Trước khi tôi và Nghiêm Linh Trang còn chưa ly hôn với nhau, không được động vào cô ấy. Nếu không thì tôi cũng sẽ khiến cho anh phải trả một cái giá vô cùng đắt”
Dư Nhân cười cười: “Ha ha. Thú vị”
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta uy hiếp.
“Vậy chúng ta cứ chờ xem” Dư Nhân nói xong câu này, tay của anh ta nhẹ nhàng võ lên xe lăn của Chiến Hàn Quân.
Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân rơi xuống bàn tay của anh ta, bỗng nhiên con ngươi như ưng co rút lại, anh ta còn chưa kịp ra tay thì Diệp Phong đã nhanh tay lẹ mắt đẩy tay của Dư Nhân ra, cười nói: “Thưa ngài, tổng giám đốc nhà chúng tôi không thích người khác đụng vào đồ vật của mình”
Ánh mắt của Dư Nhân từ trên người của Chiến Hàn Quân chuyển sang mặt của Diệp Phong, thấy Diệp Phong cười đến vô hại thì trong lòng hơi kinh ngạc, thì ra thủ hạ bên cạnh của Chiến Hàn Quân là người phi phàm như vậy sao.
Vui giận không lộ ra! Hơn nữa mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, quan sát tỉ mỉ, thân thủ nhanh nhẹn.
Dư Nhân cười cười rời đi.
Chiến Hàn Quân nghiêng đầu, nhìn chăm chằm vào bóng lưng cao lớn tuấn tú kia của Dư Nhân, sắc mặt hơi tối lại.
Không phải Linh Trang thích kiểu đàn ông đẹp trai như thế này sao?
Trong phút chốc Chiến Hàn Quân bắt đầu cảm thấy đau não.
Bây giờ anh không thể quang minh chính đại ngăn cản Linh Trang yêu đương, anh vô cùng lo lắng Linh Trang sẽ nảy sinh tình cảm không nên có với người đàn ông này.
“Diệp Phong. Tìm người giám sát anh ta” Chiến Hàn Quân nói.
“Vâng thưa tổng giám đốc” Diệp Phong nói.
Nghiêm Linh Trang vừa Dư Nhân một trước một sau trở lại phòng bệnh, ông cụ Nghiêm nhìn hai người, sự tức giận trong đáy mắt của Linh Trang, dấu bàn tay năm ngón trên mặt của Dư Nhân và cả nước chảy mây trôi trong mắt của anh ta.
Trong phút chốc ông cụ Nghiêm cảm thấy, dựa vào đẳng cấp của cháu gái ông, chỉ sợ vốn không phải là đối thủ của Dư Nhân.
Xem ra ông ta nhất định phải giúp cháu gái một chút.
“Ngài Dư. Bé Trang nhà chúng tôi từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư, tính tình không tốt lắm. Nếu như nó có khiến ngài không vui, thì ngài không cần phải chịu đựng tính tình ngang ngược của nó đâu. Nếu ngài có chọn rời đi thì tôi cũng hiểu được”
Dư Nhân cười nói: “Ông nội nói cái gì vậy, cháu đã lựa chọn Linh Trang rồi thì sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy. Bao dung tất cả tính xấu của cô ấy”
Ông cụ Nghiêm ngẩn người, giọng điệu lần này, sao lại giống Chiến Hàn Quân như đúc vậy?
Chẳng qua là lúc đó Chiến Hàn Quân là thiếu niên tỏa sáng nhất trên toàn thủ đô.
Anh chống lên trời xanh xán lạn ngời ngời cho Linh Trang bằng sự dung túng của anh, sự dịu dàng của anh, và cả yêu thương của anh.
“Haiz” Ông cụ Nghiêm thở dài, dáng vẻ tiếc hận nói: “Đáng tiếc bé Trang nhà chúng.
tôi không có phúc hưởng thụ sự yêu thương này của ngài. Nó vẫn còn quan hệ hôn nhân”
Dư Nhân nói: “Ông nội yên tâm, quan hệ hôn nhân của họ, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc thôi.
Ông cụ Nghiêm ngơ ngác nhìn sang Dư Nhân, rốt cuộc là từ đâu mà anh ta có được sự tự tin như vậy?
Đây là anh ta muốn công khai khiếu chiến với thái tử bậc nhất của thủ đô hay sao?