Nụ cười trên môi Chiến Bá Kiên tắt ngấm.
“Linh kiện của chúng tôi sản xuất ngoại trừ Á Châu, còn có thể bán cho Bạch Thị, Điền Thị. Còn các cậu thì sao, nếu công ty các cậu không có linh kiện của Chiến Thị chúng tôi sẽ không thể tạo ra được một sản phẩm thông minh hoàn chỉnh. Bây giờ cậu cảm thấy ai nên khuất phục trước ai đây?”
Diệp Phong nói: “Ông Kiên nói vậy là sai rồi. Chuyện Á Châu của chúng tôi cần linh kiện là sự thật, thế nhưng ngoài nhà họ Chiến của ông ra, còn có không ít công ty muốn hợp tác với chúng tôi đấy “Hẳn là cậu đây đang nhắc đến Bạch Thị nhỉ? Không sai, đúng là Bạch Thị có thể cung cấp cho các cậu rất nhiều loại chíp điện tử.
Nhưng là loại linh kiện kia, là linh kiện mà nhà họ Chiến chúng tôi đã xin được giấy sản xuất kinh doanh độc quyền. Hay nói cách khác là, những linh kiện ấy chỉ có nhà họ Chiến chúng tôi mới có.”
Diệp Phong cười cười mang chút áy náy bảo ông ta: “Xin lỗi, những linh kiện này chúng tôi đã có hàng dự trữ rồi. Lượng linh kiện còn lại trong kho nhiều đến mức có thể dùng trong một năm, hai năm mà không hết. Trên phương diện làm ăn, tổng giám đốc nhà chúng tôi là người biết nhìn xa trông rộng, phòng ngừa chu đáo. Đây có phải là điều mà ông Kiên đây chưa nghĩ tới không?”
Sắc mặt Chiến Bá Kiên trở nên rất khó coi *Nếu đã như thế thì tạm biệt” Chiến Bá Kiên lập tức đứng dậy rời đi.
Thư ký của công ty đi tới, có chút nghỉ hoặc không rõ hỏi: “Trợ lý Phong này, trong kho của chúng ta có nhiều linh kiện như thế từ bao giờ đấy?”
Diệp Phong thông minh cười một tiếng nói: “Tôi lừa ông ta chút để diệt đi cái tính hung hăng kiêu ngạo của ông ta ý mà”
Thư ký: “…
“Vậy những lĩnh kiện mà chúng ta cần phải làm sao bây giờ?”
“Cô không nhìn thấy tôi đang nghiên cứu đây sao?” Diệp Phong nói.
Thư ký giơ một ngón tay lên hỏi anh ta: “Hỏi anh một vấn đề cuối cùng, rốt cục anh tốt nghiệp chuyên ngành nào thế?”
*Chuyên ngành chính lúc học đại học là tài chính, khi lên thạc sĩ là quản trị kinh doanh, lúc thi tiến sĩ là nghiên cứu điện tử.
Thư ký đứng hình luôn..
“Tôi còn tưởng rằng anh tốt nghiệp chuyên ngành luật sư đấy?”
“Lúc tham gia thi đấu giải diễn thuyết quốc tế tôi giành được giải quán quân, thế nên tổng giám đốc đã để tôi học song ngành, kiếm thêm cái băng luật sư nữa”
“Anh là thiên tài sao?”
“So với bên trên thì không đủ, so với bên dưới có thừa.”
“Trên anh là ai? Còn dưới là ai vậy?” Thư ký hiếu kỳ hỏi.
Bên trên chính là tổng giám đốc, còn bên dưới ý à, đương nhiên là mấy người Quan Minh Vũ, Phong Mang đầu óc ngu sỉ tứ chỉ phát triển, không khác gì heo kia rồi”
Vẻ kinh sợ ngập tràn trên khuôn mặt thư ký, cô ta thật không dám tin Diệp Phong lại dám mắng anh Quan Minh Vũ là đầu óc ngu sỉ tứ chỉ phát triển? Phong Mang và Lâm Miên thế nào thì cô ta không biết, thế nhưng cách mà Quan Minh Vũ làm việc có thể dùng ba từ đại thiên tài đại đế hình dung.
“Anh nói vậy mà không sợ anh Quan Minh Vũ đánh anh sao?” Thư ký nuốt một ngụm nước bọt hỏi Diệp Phong đứng lên nói: “Cô nhắc tôi mới nhớ, tôi phải đến bệnh viện Á Châu bên kia xem bọn họ thế nào rồi.”
Lúc Diệp Phong tới bệnh viện Á Châu, y tá đang thay thuốc cho Quan Minh Vũ, Phong Mang và Lâm Miên.
Diệp Phong lười biếng dựa vào cửa phòng, hai tay cắm trong túi quần, làm ra dáng vẻ oan ức như cô dâu nói.
“Mấy người đi đánh nhau, tại sao không tôi?”
“Ôi, gương mặt đó của cậu là gương mặt đại diện của Á Châu chúng ta đấy, chẳng may bị thương thì đáng tiếc lắm?” Lâm Miên mang theo chút ý trêu chọc nói.