Chiến Bá Kiên gật đầu, dường như là đang ngầm chấp nhận cách làm của Chiến Hàn Quân.
Chiến Bá Kiên chắp tay sau lưng bước từng bước rời đi, ông ta gặp Chiến Bá Minh đang đuổi theo.
Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt hờ hững, biểu tình lạnh nhạt.
“Anh hai” Chiến Bá Kiên cung kính gọi một tiếng.
“Đừng gọi tao là anh hai. Nhà họ Chiến tụi mày. Tao ngại bẩn” Người đàn ông cười lên một nụ cười lạnh nhạt, tà mị.
Chiến Bá Kiên nhẹ nhàng cười một tiếng “Anh có ngày hôm nay là do mẹ anh cùng làm ra. Không thể trách người khác được”
“Tao cùng mẹ tao chỉ là không muốn cùng một giuộc với tụi mày thôi” Chiến Bá Minh nói.
“Anh nên học cách khuất phục với sự thật đi” Ánh mắt của Chiến Bá Kiên xen lẫn ý coi thường: “Anh hai, anh của trước kia oai phong lãm liệt thế nào thì bây giờ xấu xí bấy nhiêu, thậm chí khiến người khác không chịu nổi”
“Mày nói chẳng qua chỉ là một cái xác mà thôi. Giống như lũ tụi bây vậy, nhìn bề ngoài gọn gàng sạch sẽ biết bao nhiêu, thì trong lòng xấu xa biết bấy nhiêu, cũng khiến người khác không thế chịu nổi”
Chiến Hàn Quân quay đầu nhìn hai người họ, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Chiến Bá Kiên và Chiến Bá Minh dường như nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang nhìn bọn họ, hai người họ ăn ý mà ngậm miệng lại.
Chiến Hàn Quân cõng mẹ anh vào trong phòng ngủ chính của vườn Hương Đỉnh.
Sau đó dịu dàng nói với bà: “Sau này, mẹ cứ yên tâm ở lại đây. Con sẽ dặn người chăm sóc mẹ thật tốt. Con bình thường công việc sẽ khá bận bịu, lúc rảnh rồi con sẽ tới thăm mẹ”
Người phụ nữ mừng đến chảy nước mắt: “Được”
Lúc Chiến Hàn Quân xuống cầu thang, Chiến Bá Minh như oan hồn mà đi theo cậu: “Cậu trả Thiên An lại cho tôi.”
Chiến Hàn Quân ngước mắt nhìn ông, nói đạo lí cho ông: “Trả lại cho ông, sau đó thì sao? Ông đem bà ấy nhốt dưới tầng hầm lớn chừng lòng bàn tay kia ư, để cho bà ấy sống thiếu ánh nắng mặt trời, thiếu vận động, ngày qua ngày như vậy, ông chỉ có thể hại chết bà ấy”
Chiến Bá Minh kích động nói: “Tôi yêu bà ấy như vậy, làm sao có thể hại bà ấy chứ?”
“Từ ngày cậu ra đời, mỗi ngày bà ấy đều leo ba mấy lần đường hầm để xem cậu. Bà ấy biến thành dáng vẻ này, không phải là bởi vì thiếu vận động mà là bởi vì..” Chiến Bá Minh muốn nói lại thôi.
Điều này rõ ràng nói ra lời kế tiếp đã bị cấm. . đam mỹ hài
“Bởi vì sao?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Chiến Bá Minh uể oải nói: “Cậu đừng hỏi nữa. Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu. Cậu trả lại Thiên An cho tôi đi, nếu như cậu thật sự: tốt với bà ấy thì hấy…hấy…đưa chúng tôi ra ngoài”
Đồng tử của Chiến Hàn Quân tối sầm lại: “Tôi cần phải biết tất cả sự thật. Nếu không, tôi sẽ không trả bà ấy lại cho ông”
“Bá Minh..” Chiến Hàn Quân không biết từ lúc nào mà bà ấy đã ngồi ở cầu thang, nước mắt rơi đầy mặt nhìn Chiến Bá Minh.
“Thiên An” Chiến Bá Minh chạy tới như bay. Đem người phụ nữ ôm vào trong lòng.
Chiến Hàn Quân bị tốc độ của ông làm cho kinh sợ. Ngước mắt nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt, vẻ mặt của Chiến Hàn Quân trở nên cứng đờ.
“Bá Minh, anh phải nghe em, em không muốn anh vì em mà làm chuyện điên rồ nữa.
Em làm chậm trễ cả đời của anh, anh buông tay em đi, anh hãy bình yên hưởng tuổi già thật tốt, có được không?”
Chiến Bá Minh khóc như một đứa trẻ: “Không tốt gì cả. Em quên hẹn ước của chúng ta tồi sao? Cả đời này đều không đổi. Cho dù có gặp bất kì khó khăn gì, cả đời này anh vẫn sẽ không buông tay em. “
“Bá Minh, đều là lỗi của em. Là em phụ lòng anh. Em sinh con cho người đàn ông khác, em biết trong lòng anh rất đau, rất đau nhưng em không thể buông bỏ đứa trẻ này được”
“Anh hiểu, anh tha thứ cho em. Em không buông bỏ được máu thịt của mình là b‹ hỉ ì em lành. Anh không nên ép em khiến em phải cắt đứt quan hệ với cậu ấy. Thiên An, anh thật sự đã từng muốn buông tay cho nên anh mới âm thầm sửa đường hầm, để cho em mỗi ngày đều có thể nhìn con trai của mình…anh thật sự đã từng muốn buông tay”
“Bá Minh, cảm ơn anh. Cho dù đời này em cùng anh ở chung một chỗ chịu cực khổ, nhưng đời này em không bao giờ hối hận vì đã yêu anh”