“Bà ấy… Mong con đừng căm ghét bố của mình”
Chiến Hàn Quân sâm mặt: “Bố làm chuyện gì có lỗi với bà ấy sao?”
Trên mặt Chiến Bá Kiên thoáng qua nụ cười khổ.
Ông chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với bà ấy, nhưng mà tội danh lần này ông phải gánh “Bà ấy cho là bố thay lòng đổi dạ yêu mẹ nuôi của con.”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Chiến Hàn Quân đúng là con trai hợp pháp của Chiến Bá Kiên.
Mà Chiến Bá Kiên không cùng vợ hợp pháp sinh con mà sinh con với một người phụ nữ bên ngoài, nên Chiến Hàn Quân mới nhận định ông là người có lỗi.
Chiến Bá Kiên bất lực giải thích: “Hàn Quân, bố yêu mẹ con. Nhưng bố không có khả năng cưới bà ấy, nếu không bố cũng không khiến bà ấy chịu ấm ức đến vậy”
“Bố khiến bà ấy đau lòng như vậy, mà nhà ông bà ngoại vẫn khoanh tay đứng nhìn sao?”
Chiến Bá Kiên than thầm, đứa con trai này quả nhiên khó lừa vô cùng. Nếu không phải ông ta đã chuẩn bị một thời gian dài thì dưới sự tra hỏi như vậy của anh ông đã sớm lộ tẩy.
“Bên nhà ngoại con nếu quyền to thế lớn như thế, mẹ con sao có thể không vào nhà họ Chiến được?”
Chiến Hàn Quân thở dài đứng lên: “Đều là chuyện đã qua rồi”
Chiến Bá Kiên thở phào một cái.
Lúc mấy công nhân thi công đi xuống, Chiến Bá Kiên đột nhiên tức giận la măng: “Là ai làm?”
“Là tôi” Lâm Miên rụt cổ đứng ra.
Mặc dù trên người khoác chiếc áo khoác màu cam nhưng vẫn không che giấu được vẻ âm u ma quái của anh ta.
Chiến Bá Kiên tức giận nói: “Người đâu, kéo xuống đánh”
Chiến Hàn Quân đứng thẳng dậy, nhởn nhơ rút ra điếu thuốc, nhả một vòng khói rồi chậm rãi nói: “Bố, người này con thuận mắt, để lại cho con đi”
Chiến Bá Kiên dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn con trai mình một cái, thầm nghĩ có lẽ bị chuyện của Lạc Thanh Du kích thích nên khẩu vị cũng thay đổi.
“Nếu vậy, con xử lý đi” Chiến Bá Kiên đứng lên, nói với Chiến Hàn Quân: “Bố về trước.”
“Được”
Chiến Hàn Quân nói với mấy công nhân sửa chữa khác: “Vườn Hương Đỉnh tạm thời không tu sửa nữa, mọi người đi thanh toán tiền lương rồi rời đi được rồi”
“Vâng, cậu chủ”
Sau khi những người khác rời đi, Lâm Miên liền đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân vẫn chưa rời khỏi Chiến Bá Kiên đang đi xa, thấy bước chân của ông ta thoáng ngừng lại, Chiến Hàn Quân đột nhiên thô bạo kéo Lâm Miên vào ngực, xoay người đè anh ta xuống.
Lâm Miên hoảng sợ kêu lên: “Cậu chủ, đừng như vậy!”
Chiến Bá Kiên quay đầu nhìn tình cảnh rối loạn của hai người kia trên sô pha, đáy mắt khẽ hiện chút kinh ngạc: Ai cũng nói con trai ông ta không gần nữ sắc, xem ra không phải do thanh tâm quả dục, mà chỉ gần nam sắc thôi.
Trên sô pha, Chiến Hàn Quân đè Lâm Miên, mặt kề sát lỗ tai anh ta, nhìn từ xa chính là anh đang hôn anh ta vậy.
“Có phát hiện gì không?”
“Có?