“Ùi” Chiến Hàn Quân véo gương mặt ông cụ non của Chiến Quốc Việt, trả lời cho có lệ.
“Sao các con lại quay lại thế?” Chiến Hàn Quân nghi ngờ hỏi.
Trước đây anh không biết biệt thự Ngọc.
Bích là một nơi đầy rẫy nguy hiểm, cho nên không quá lo lắng khi để bọn trẻ ở lại Ngọc Bích Nhưng bây giờ, anh ước gì ba đứa trẻ mãi mãi không phải trở lại chỗ này.
Chiến Quốc Việt nói: “Con năn nỉ bà nội đưa bọn con trở về”
Chiến Hàn Quân hơi kinh ngạc.
Chiến Quốc Việt vẫn luôn chống cự quay lại biệt thự Ngọc Bích. Nhưng lần này lại chủ động muốn quay về, điều này trái với lẽ thường.
Chiến Hàn Quân quan sát khuôn mặt bình tĩnh của Chiến Quốc Việt, đã một thời gian anh không quan sát tỉ mỉ con, anh phát hiện ánh mắt Chiến Quốc Việt càng có thêm mấy phần sâu xa, khiến cho người khác không đoán được.
“Con quay về để làm gì?” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Quốc Việt im lặng.
Bé Tùng nói thay Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt nói, bố chỉ có một mình ở trong biệt thự Ngọc Bích thì không được an toàn”
Chiến Hàn Quân kéo Chiến Quốc Việt đến trước mặt mình: “Vì sao con lại nói như vậy?”
Vẻ mặt Chiến Quốc Việt rất khổ sở, giống như đang nhớ lại một vài chuyện đau khổ lúc trước, muốn nói nhưng lại không nói ra được.
Chiến Hàn Quân không muốn ép buộc con, ôm Chiến Quốc Việt vào trong lòng: “Quốc Việt, con không muốn nói thì đừng nói.
Đợi khi nào con muốn nói thì quay lại nói cho bố. Có được hay không?”
Vẻ mặt Quốc Việt khôi phục lại bình thường, gật đầu: “Vâng”
Trong mắt Chiến Hàn Quân đột nhiên xuất hiện một sự hối tiếc, cuối cùng anh cũng tin tưởng lời Lạc Thanh Du nói: biệt thự Ngọc Bích có tồn tại thứ gì đó làm tốn thương đến Quốc Việt. đừng lấy nữa
Bệnh tự kỷ của Quốc Việt không phải tự nhiên mà thành Sau bữa ăn sáng, Chiến Hàn Quân gọi điện cho Quan Minh Vũ. Bảo anh ta sắp xếp cho vệ sĩ của anh là Quỷ Ảnh vào biệt thự Ngọc Bích.
Quan Minh Vũ ngắt điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm trọng Quỷ Ảnh, có thể nói là lá bài chủ chốt của đội vệ sĩ.
Gia tộc của Quỷ Ảnh chỉ có bốn người, nhưng năng lực của bọn họ thật sự rất lớn mạnh. Hơn nữa thân phận của họ cũng rất thần bí, cũng chưa có ai từng trông thấy gương mặt thật sự của họ.
Tổng giám đốc nếu không phải là gặp chuyện khó giải quyết thì chắc chẩn sẽ không điều động sử dụng Quỷ Ảnh.
Quan Minh Vũ triệu tập đoàn bảo vệ tổng giám đốc Quỷ Ảnh đến trước mặt mình, rất nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc nuôi mười lăm người trọn vẹn mười lăm năm, bồi dưỡng mọi người từ những đứa trẻ không quyền không thế thành những người tài giỏi. Anh ấy đối với mọi người mà nói giống như bố như bạn. Anh ấy chưa từng muốn mọi người phải báo đáp cái gì. Nhưng bây giờ thời điểm mọi người nên báo đáp lại anh ấy đã đến rồi”
“Tống giám đốc gặp nguy hiếm sao?” Các thành viên của Quỷ Ảnh trở nên rất căng thẳng.
Quan Minh Vũ nói: “Hãy nghĩ cách vào được Ngọc Bích, tiếp cận tổng giám đốc. Còn nữa, phải bảo vệ cô chủ và cậu chủ nhỏ được an toàn”
“Vâng thưa sếp”
Sau khi thành viên Quỷ Ảnh rời đi, Quan Minh Vũ nặng nề thở dài.
Nhìn lại những chuyện xảy ra bảy năm qua, Quan Minh Vũ thầm nói: Lạc Thanh Du bị hồn phách Nghiêm Linh Trang chiếm được.
Nghiêm Linh Trang một tai nạn xe cộ, hai ngã lầu, ba mất tích… Tổng giám đốc điều tra bảy năm cũng không tìm được hung thủ hãm hại Nghiêm Linh Trang.
Chắc là gần đây đã tìm được đầu mối.
Người có thể lừa dối tổng giám đốc suốt bảy năm thì năng lực đúng là không thể coi thường được.
Lần này tổng giám đốc đang lén giăng bẩy…
Nước H.
Đã trải qua cuộc phẫu thuật cấy da khá dài, cuối cùng thì làn da trên gương mặt của Lạc Thanh Du đã khôi phục lại bình thường.
Chỉ là làn da mới cấy ghép còn non và mỏng như vỏ trứng, nhan sắc vẫn còn hơi lạ lãm. Nhưng Peter rất có lòng tin: “Lạc Thanh Du, phẫu thuật rất thành công. Tôi đảm bảo chắc chắn, không bao lâu nữa gương mặt này của cô sẽ thay đổi hoàn toàn, tôi có thể khiến cho làn da của cô càng thêm hoàn hảo hơn so với trước đây nữa”