Khuôn miệng của Chiến Hàn Quân khế mở, những lời nói âm độc thoát ra bên ngoài “Ngày vợ tôi xảy ra chuyện, tam phòng của các ông quậy đến gà bay chó chạy. Ông nói với tôi đây chỉ là ngẫu nhiên, tôi càng tin chuyện này chính là âm mưu do các người cố tình bày ra để hại người”
“Chiến Đình Vũ, vợ của tôi nếu có mệnh hệ gì, tôi sẽ khiến tất cả những người trong tam phòng của ông phải bồi táng theo cô ấy”
Chiến Đình Vũ nuốt nước bọt.
Mọi tế bào trong cơ thể dường như bị đông cứng lại Khiến ông ta cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.
Cả đời nãy ông ta cứ ngỡ tầm nhìn của bản thân là chuẩn xác và sắc bén, nhưng trải qua chuyện lần này của Lạc Thanh Du, ông ta thật sự đã trông nhầm mất rồi.
Chiến Hàn Quân chưa bao giờ gần phụ nữ, tại sao lại yêu một người phụ nữ tầm thường như Lạc Thanh Du điên cuồng đến vậy?
“Minh Vũ, tiễn khách” Chiến Hàn Quân thờ nói.
“Vâng, thưa chủ tịch!” Quan Minh Vũ đáp.
Chiến Hàn Quân khinh thường nhìn Chiến Đình Vũ: “Sau này người đó có tìm tôi nữa, chú cứ trực tiếp dùng gậy đuổi đi là được”
Sắc mặt Chiến Đình Vũ tái mét…
“Chiến Hàn Quân, cậu hận tôi đến thế sao?”
Quan Minh Vũ nháy mắt với đứng ngơ ra đó làm gì? Lôi ra ngo: Người vệ sĩ bước tới rồi lôi Chiến Đình Vũ ra ngoài chẳng khác gì lôi một con chó.
Chiến Hàn Quân đứng bên cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn xuống cửa vào của Á Châu trông như một con côn trùng nhỏ bé.
Chiến Đình Vũ mãi mãi cũng không hiểu, tại sao anh lại hận ông ta đến vậy.
Bởi vì Lạc Thanh Du chính là Linh Trang, là sinh mạng của anh.
Bọn họ lấy đi mạng sống của Lạc Thanh Du, trái tìm anh cũng sẽ chết theo.
Một người linh hồn không còn sinh khí, thì còn cần đến trái tim làm gì?
Buổi tối, Chiến Hàn Quân nằm trên giường, trên tay cầm điện thoại di động của Lạc Thanh Du để lại.
Mỗi một ngóc ngách trong điện thoại đều được anh xem lướt qua.
Những khoản mục chú ý trong sổ ghi thông tin anh đều có thể đọc thuộc làu làu.
Nhưng mỗi ngày, thú vui lớn nhất của anh là đọc đi đọc lại từng dòng tin nhắn trong điện thoại Trong thư viện ảnh, có mấy đoạn video ghi âm. Anh cũng nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Có một đoạn video trống, thời gian quay rất lâu, mỗi lần anh đều kiên nhân nghe đến cuối cùng rồi mới tắt đi.
Mặc dù anh không hề nghe thấy gì.
Hôm nay, Chiến Hàn Quân lại mở mấy đoạn video trong đó lên nghe.
Khi đến lượt đoạn video trống này, Chiến Hàn Quân nhận được một cuộc gọi từ Quan Minh Vũ.
Quan Minh Vũ báo cáo lịch trình công tác ba ngày tới cho anh, thời gian báo cáo đặc biệt dài…
Chiến Hàn Quân im lặng, chăm chú nghe Quan Minh Vũ báo cáo.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai anh.
“Chiến Hàn Quân, mặc dù hôm nay tôi không thoát được nanh vuốt của anh, tôi muốn nghe thử lời thật lòng của anh, rốt cuộc anh có từng yêu Nghiêm Linh Trang không?”
Đây là giọng của Lạc Thanh Du.
*Không’ Đây là một giọng nói ngụy trang.
“ra ha..” Tiếng cười tuyệt vọng và đau khổ của Lạc Thanh Du phát ra từ điện thoại “Được tồi, tôi hiểu rồi. Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của anh”
*Còn một câu nữa, tôi muốn biết, có phải Nghiêm Linh Trang biết được bí mật cánh cửa hình nấm, cho nên anh mới cố ý sắp đặt vụ tai nạn đó, để lấy mạng cô ta?”
“Đúng vậy”
“Anh đối xử với cô ấy tốt thật đấy”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc đến nỗi điện thoại trong tay rơi xuống đất, anh chạy lại giường, cầm điện thoại của Lạc Thanh Du lên, nghe đi nghe lại cuộc nói chuyện đó.
Nếu anh biết cái chết do tai nạn của Lạc Thanh Du đã khiến anh đau lòng đến mức sống không băng chết, bây giờ biết cô bị hãm hại trong tình cảnh như thế, trái tim anh càng đau như dao cắt.
Rõ ràng, anh yêu cô hơn cả mạng sống của chính mình Nhưng trong lòng cô, lại cho rằng anh là hung thủ luôn tìm mọi thủ đoạn mưu hại cô.
Sự tuyệt vọng và thống khổ của cô, khiến người ta đau lòng biết bao.
“Bảo bối, không phải anh…” Anh thì thầm lặp đi lặp lại câu nói đó.