“Bố nuôi nói đúng” Diệp Phong ngoan ngoãn trả lời.
Chiến Hàn Quân nói: “Hôm nay bố tới đây chính là muốn thỉnh cầu con một chuyện.”
Diệp Phong kinh hoảng có chút thất thố mà đứng bật dậy: “Nếu như bố nuôi có chuyện gì cần làm cứ ra lệnh cho Diệp.
Phong làm là được rồi. Bố nuôi nói ra câu thỉnh cầu với con khiến cho Diệp Phong con đảm đương nổi”
Chiến Hàn Quân nói: “Yêu cầu này có chút thất lễ nhưng mà chính mà vì Linh Trang, vì bé An, mà không thể không cầu xin con”
Diệp Phong thịch một tiếng quỳ xuống dưới chân Chiến Hàn Quân không biết phải làm sao nói: “Từ nhỏ bố nuôi đã mang Diệp Phong từ trong cô nhi viện ra ngoài, bố nuôi cũng chì là người lần đầu chăm sóc trẻ con. Nhưng mà vì muốn chăm sóc bọn con cho thật tốt mà bố nuôi vừa làm ba vừa làm mẹ. Bố nuôi đã hết lòng hết trách dưỡng dạy bọn con nên người. Ân tình của bố nuôi đối với Diệp Phong con không có cách nào báo đáp hết được. Nếu như bố nuôi có chỗ nào khó xử thì tất nhiên Diệp Phong phải đồng ý với yêu cầu của bố nuôi rồi”
Chiến Hàn Quân kéo Diệp Phong đứng dậy nói: “Bố nuôi hy vọng con cùng Tô Cẩm có thể hủy bỏ hôn lễ”
Diệp Phong có chút sững sờ nhưng sau đó cũng vui vẻ mà nở nụ cười: “Bố nuôi cân nhắc rất chu toàn. Chỉ có thể làm như vậy mới có thể đem tổn thương mà bé An phải chịu đựng hạ xuống mức thấp nhất.”
Chiến Hàn Quân nói: “Chuyện quyết định lần này không phải một mình con có thể quyết định được. Bố hy vọng con có thể giải thích chuyện này cho Tô Cẩm thật tốt. Nhà họ Chiến chúng ta nguyện ý bồi thường cho cô ấy. Dĩ nhiên, bố cũng tin tưởng nhất định sẽ có một ngày bé An có thể buông bỏ cái bóng đen từ việc thất tình này. Đến lúc đó bố sẽ làm một hôn lễ thật sự long trọng cho các con.”
Diệp Phong nói: “Bố nuôi yên tâm đi. Chuyện này con nhất định sẽ giải thích thật tốt cho Tô Cẩm hiểu”
Chiến Hàn Quân đứng lên nói lời tạm biệt: “Ủy khuất cho các con rồi”
Diệp Phong nói: “Chỉ cần có thể giảm bớt thương tổn đối với bé An em gái của con thì con liền cam tâm tình nguyện”
Chiến Hàn Quân nhìn trong đôi mắt kia của Diệp Phong mỗi lần nhắc tới bé An đều hiện lên sự ôn nhu cùng cực.
Việc Diệp Phong thích bé An căn bản không thể che giấu được.
Chẳng qua là Diệp Phong không thể tự mình phân biệt được tình cảm của cậu ta đối với bé An đến tột cùng chỉ là thân tình hay còn là tình yêu nữa.
Buổi tối, Tô Cẩm trở lại biệt thự.
Người có chuyện vui thì tinh thần cũng đều thoải mái. Từ sau khi Tô Cẩm ở bên cạnh Diệp Phong thì ngay cả trang phục cô ta mặc cũng đều trở nên cao quý hơn. Trang sức cùng đồng hồ cô ta đeo trên tay đều là những món đồ không hề rẻ.
Tất nhiên tâm tình cô ta vô cùng vui vẻ.
Tô Cẩm vừa ngâm nga trong miệng vừa vào trong nhà thì đã thấy Diệp Phong đang ngồi ở trên ghế sa lon chờ cô ta.
Tô Cẩm vừa thấy Diệp Phong thì nụ cười nơi đáy mắt càng trở nên nồng đậm.
“Sao giờ rồi mà anh còn chưa ngủ?” Tô Cẩm hỏi.
Diệp Phong nói: “Anh có chuyện muốn thương lượng với em một chút.”
Tô Cẩm liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong.
“Chuyện gì? Anh làm chủ là được rồi.” Tô Cẩm vui vẻ cười lên.
Diệp Phong nhìn Tô Cẩm, thấy nụ cười của cô ngọt ngào.
như vậy. Tính cách cô cũng ôn nhu lại cực kỳ săn sóc như vậy.
Cho nên anh không chút nào hoài nghỉ việc Tô Cẩm sẽ từ chối đề nghị của anh.
“Tô Cẩm, sau khi chúng ta lĩnh chứng thì hôn lễ đừng tổ chức nữa được không” Diệp Phong nói.
Tô Cẩm kích động nhảy cỡn lên: “Tại sao?”
Diệp Phong kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay bố nuôi có tới tới. Em cũng biết bố nuôi của anh đối với anh cực kỳ cực kỳ tốt. Cho tới bây giờ ông ấy cũng chưa từng cưỡng bách anh làm những chuyện mà anh không thích. Cho dù là do anh vô tình làm thương tổn bé An nhưng ông ấy cũng không nỡ trách mắng anh vào câu nặng lời. Nhưng mà lúc nào ông ấy lại cầu xin anh một chuyện, ông ấy cầu xin anh tạm thời hủy bỏ hôn lễ.
Đáy lòng đầy căm phẫn của Tô Cẩm lại bắt đầu sục sôi: “Dựa vào cái gì?”
Diệp Phong nhìn Tô Cẩm phẫn nộ như vậy thì đáy mắt có chút lạnh lẽo hơn. Anh lộ ra sự thất vọng đối với Tô Cẩm.
“Tô Cẩm, cho dù hôm nay bố nuôi không đến cầu anh thì thật ra anh cũng đang cân nhắc chuyện chúng ta có thể tạm thời không cử hành hôn lễ hay không. Bởi vì anh không muốn vì chuyện này mà làm tổn thương bé An. Anh cho là em có thể thông cảm cái khổ trong lòng của anh. Hôn lễ mà anh thiếu nợ em nữa cuộc đời còn lại của anh anh sẽ từ từ đền bù lại cho em…”
Tô Cẩm vô cùng ủy khuất nói: “Anh có biết một hôn lễ đối với một cô gái có bao nhiêu quan trọng không?”
Diệp Phong nói: “Được rồi anh sẽ tổ chức hôn lễ cho em. Có điều cuộc hôn lễ này sẽ không có bất kỳ liên quan nào đến nhà họ Chiến. Anh là cô nhi, em cũng là cô nhi. Chúng ta mời mấy người bạn tối của chúng ta tham gia hôn lễ, đứng trước mặt cha sứ làm chứng cho chúng ta. Như vậy có được hay không?”