“Mẹ ơi, nam nữ thọ thọ bất tương thân, xin mẹ đừng đánh mông con nữa, bị đồn ra ngoài người ta cười con đó” Lạc Thanh Tùng chạy xộc qua phía đối diện chiếc bàn ăn dài, vừa chạy vòng vòng vừa cố gắng lấy đạo lí thuyết phục người khác.
Lạc Thanh Du chạy được mấy vòng thì bắt đầu mệt, hai tay chống eo thở gấp nói: “Thằng nhóc này, lớn rồi đúng không? Biết nam nữ khác nhau rồi đúng không? Được, mẹ nể mặt con, mẹ không đánh mông nữa… Mẹ không tin mẹ không đụng vào con mà không trị được con, mẹ phải tìm gia pháp đàng hoàng mà trị con mới được…”
Lạc Thanh Du tìm khắp nhà một loại gia pháp kiểu như cây gậy, Lạc Thanh Tùng vốn đã lanh lợi, lúc này bät đầu gào khóc để lấy sự thông cảm từ mẹ mình.
Chiến Quốc Việt nhìn Lạc Thanh Tùng khóc thê lương thảm thiết, trái tim nhỏ bé của cậu bé cũng đập bùm bụp theo, lúc này Thanh An lén mở cửa phòng, ngồi xổm ở cầu thang lầu hai mà quan sát tình hình ở dưới lầu.
Chiến Quốc Việt làm động tác cầu cứu với Thanh An, Thanh An lập tức chui vào phòng gọi cho Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân vốn đang buồn bực tới cực điểm, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cũng không buồn nhìn số của ai gọi đến mà bắt máy thẳng…
“Chú ơi, chú mau về nhà đi..” Giọng nói lo lăng sợ hãi của Thanh An phát ra ngay sau đó.
Chiến Hàn Quân không có hứng mà quan tâm, tắt máy ngay sau đó, lắc lư đứng dậy. Thế giới của anh giờ đây không khác gì một mảnh đất hoang vu, làm gì còn dư sức mà lo chuyện của Thanh An.
Thanh An ngây người nhìn cuộc gọi bị ngắt, nước mắt rơi lã chã.
“Bố ơi, không phải là con tìm bố, mà là con trai bố tìm bố..” Thanh An khổ sở nói.
Tâm hồn nhỏ của cô bé bị tổn thương liên tiếp, bố có thành kiến với cô bé, bình thường các anh trai gọi cho bố, bố đều kiên nhãn mà lắng nghe ý kiến của họ.
Nhưng khi cô bé gọi thì bố lại không bắt máy. Thanh An tức giận ném điện thoại vào tường.
Dưới lầu, lửa chiến hừng hực cuối cùng cũng tạm dịu đi vì sự mệt mỏi của Lạc Thanh Du Lạc Thanh Du sức cùng lực kiệt ngồi bệt ra đất, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lạc Thanh Tùng, thở hổn hển nói: “Bây giờ con… tài giỏi rồi, mẹ chạy… không lại con, không đánh con được nữa, sau này con không thèm nể nang gì mẹ nữa đúng không, sau này càng lúc càng không coi ai ra gì nữa đúng không?”
Lạc Thanh Tùng thấy mẹ bớt giận hơn phân nửa rồi mới lấy hết can đảm chạy đến trước mặt mẹ, quỳ bên cạnh mẹ mà chân thành nhận sai: “Mẹ ơi, con xin lỗi, sau này con không đánh nhau nữa”
Chiến Quốc Việt cũng cúi đầu bước đến, bắt chước Lạc Thanh Tùng mà ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt mẹ mình.
“Lạc Thanh Tùng, nói cho mẹ biết, tại sao lại đánh người ta?” Lạc Thanh Du hỏi.
Cô khá hiểu con trai mình, tuy rằng Lạc Thanh Tùng nghịch ngợm nhưng cậu bé cũng là một đứa trẻ rất ngoan, đầy tình yêu thương người khác. Nếu cậu bé có đánh ai thì người sai phải là đối phương mới đúng.
Nhưng Lạc Thanh Du cấm Lạc Thanh Tùng đánh nhau cũng vì suy nghĩ cho an toàn của cậu bé. Theo đà lớn lên của cậu bé, trình độ võ thuật của cậu bé cũng càng lúc càng tăng lên, trong lúc đánh nhau nhỡ không khống chế được mà tạo ra tình huống không cứu văn được thì sao?
Lạc Thanh Tùng không nghe theo lời cô mới là nguyên nhân làm Lạc Thanh Du tức giận “Là do mấy thằng nhóc đó ép Thanh An làm bạn gái chúng nó đó mẹ” Lạc Thanh Tùng vừa khóc oà vừa giải thích.
Lạc Thanh Du nuốt nước miếng…
Cô cứ nghĩ mới mười tuổi mà cô đã yêu Chiến Hàn Quân thì đủ chững chạc hơn tuổi rồi, không ngờ con nít bây giờ chỉ mới học lớp lá mẫu giáo thôi mà đã mạnh dạn đến mức này?
“Đánh người ta chỉ vì chuyện này?” Lạc Thanh Du trừng to đôi mắt lấp lánh của mình.
Lạc Thanh Tùng thấp giọng nói: “Bởi vì chuyện này nên cãi nhau, sau đó con không nhịn được cơn tức mới đánh nhau.”
“Nói mẹ nghe sao lại cãi nhau thế?”
Lạc Thanh Tùng ậm ừ nói: “Con nói rau sạch nhà mình sao mà đem cho lợn ăn được chứ? Mấy thẳng nhóc đó bảo con mắng chúng nó là lợn, sau đó nhào tới đòi đánh con..
Lạc Thanh Du: “..”
Con nít bây giờ lớn nhanh thế à?