Máu trong người Chiến Hàn Quân trong nháy mắt đông lạnh, ngay cả ngón tay cũng lạnh đến phát run.
Linh Trang muốn từ bỏ quá khứ, điều này có phải nói lên cô sẽ vất bỏ anh và các con không?
Rốt cuộc là cô bị thương tổn đến mức nào, mà người hồn nhiên lạc quan như Linh Trang có thể tuyệt vọng đối với thế giới bên ngoài?
Giọng nói của Dư Nhân tiếp tục lải nhải: “Tôi đã chuyển tiền cho bọn họ, nhưng mà hạn mức chuyển khoảng chỉ được một trăm bảy mươi lăm triệu. Tôi gọi điện thoại cho bọn họ, nhưng điện thoại của họ luôn luôn báo máy bận. Tôi mới hiểu, hóa ra điện thoại di động của họ từ chối không nhận cuộc gọi. Cho nên trừ phi bọn họ chủ động liên hệ với chúng ta, nếu không chúng ta không thể tự liên hệ cho họ được”
Chiến Hàn Quân không bất ngờ chút nào, Linh Trang đã cài đặt từ chối cuộc gọi đến. Chỉ là, trong lòng vẫn sẽ đau một chút.
Chỉ cần nghĩ đến việc Linh Trang muốn hoàn †oàn phân rõ ranh giới với anh, trong lòng anh lại khổ sở đến rỉ máu.
“Ngài Quân, bên phía tôi không có biện pháp nào. Không phải anh luôn luôn rất thông minh cơ trí sao? Chuyện này giao cho anh đi”
Chiến Hàn Quân vẫn đang đảm chìm trong cảm giác khổ sở mà Linh Trang mang cho anh, căn bản không có tâm trạng nghe Dư Nhân nói.
“Ngài Quân? Alo?”
Dư Sinh nói chắc như đinh đóng cột: “Bà ấy quyết định rời nhà đi trong lúc ấm đầu. Chờ bà ấy tỉnh táo một chút sẽ biết đường quay trở về. Một người phụ nữ nhiều tuổi như vậy, còn học người trẻ tuổi đòi bỏ nhà ra đi, bà ấy có biết xấu hổ không?”
Dư Nhân quay ra nhìn bố anh ta với ánh mắt hiểu rõ: “Bố, vậy thì bố sai rồi. Đời này mẹ con không muốn trở về. Trong điện thoại mẹ đã nói rất rõ ràng, bà sẽ hoàn toàn quên đi quá khứ, ngay cả đứa con trai như con mẹ cũng không cần.”
Chén trà trong tay Dư Sinh bị ông bóp nát: “Bà ấy nói như vậy?”
Dư Nhân gật đầu: “Đúng.”
Sắc mặt Dư Sinh trở nên vô cùng lúng túng, trong lòng hoảng sợ.
Ông cụ thì lại quan tâm chắt mình: “Dư Nhân, có phải Tranh Ngọc sinh cho cháu một đứa bé mũm mĩm. Lần này tốt rồi Cháu đặt tên cho đứa bé đi…”
Dư Nhân dỗi trở lại: “Đừng làm chuyện thừa ‘thãi nữa. Ông nội, đời cháu có thể thấy con trai đã là một chuyện khó khăn rồi. Cho cháu đặt tên, Tranh Ngọc sẽ nể mặt cháu mà dùng sao?”
Mặt ông cụ đen lại.
Dư Thiên An quan tâm đến Chiến Hàn Quân: “Nghiêm Linh Trang đòi bỏ nhà ra đi như vậy, Hàn Quân không tức giận sao?”
Dư Nhân cười nhạo nói: “Tức giận? Vậy thì tức giận chính bản thân mình thì đúng hơn. Khi mà mình đã bỏ rơi một người vợ tốt như vậy? Cô, cháu không muốn chỉ trích cô, nhưng lần này cô hại chết con trai cô rồi. Vừa nấy cháu gọi điện thoại cho anh họ, anh họ nghe nói Linh Trang đổ bệnh không có tiền khám bệnh, cả người bị dọa.
sợ, biết không? Một người đàn ông như vậy, cháu chưa từng nhìn thấy anh ấy sợ hãi như vậy”
Dư Thiên An rũ đầu xuống, thở dài nói: “Thật là một tên đàn ông vô dụng. Có cần thiết vì một cô gái mà đến mức đó không?
Dư Nhân đứng lên, vươn vai một cái: “Cháu ý mà, chẳng muốn nói chuyện với mọi người.
Ngược lại nói rồi cũng vô dụng. Mấy người cứ tiếp tục làm từng việc một đi, chờ ngày nào đó đánh đuổi bọn họ đi hết, mấy người mới có thể bỏ qua cái thành kiến buồn cười đó.”
Lời khuyên của Dư Nhân, nhưng làm cho trong đầu ông cụ vang lên cảnh báo.
Ông nhất định phải làm gì đó, giữ lại nhà họ Dư đã bị chia năm xẻ bảy.
Lúc này, ở Hà Nội Tâm trạng Chiến Hàn Quân loạn như ma Vốn dĩ còn một tia hi vọng trong lòng, hi vọng Linh Trang hết giận thì sẽ tự mình trở về, nhưng bây giờ nghe tin Linh Trang có chuyện, anh cũng không ngồi yên được nữa.
Anh ở trong phòng đi tới đi lui, trong đầu nghĩ ra đủ loại ý nghĩ đáng sợ. Linh Trang có chuyện, đã xảy ra chuyện gì? Chứng lo nghĩ trầm trọng hơn? Hay là…
Bỗng nhiên Chiến Hàn Quân nghĩ đến cái chết, lập tức mồ hôi túa ra khắp người lạnh cả sống lưng, cả người giống như bị hút hết không khí, uể oải ngồi bệt xuống đất