Trước đó Chu Mã thấy Bé Tùng còn trẻ nên rất coi khinh cậu. Nhưng hiện tại cô đã biết Bé Tùng quả là thấy nhiều biết rộng, nên thực sự nhìn cậu bằng ánh mắt khác.
“Cậu có biết cách giải độc này không?”
Chu Mã khiêm tốn hỏi.
Bé Tùng lắc đầu. “Thành phần của loại độc dược này rất phức tạp, trong thời gian ngắn khó có thể tìm ra hết công thức, trừ phi tìm được người hạ độc để lấy thuốc giải độc, nếu không sẽ không có khả năng khôi phục.”
Chiến Hàn Quân liền đi tới trước mặt Ông lão Chiêm Sơn, muốn hỏi ông ta vài câu “Chú Chiêm Sơn, chú có thể nói cho chúng tôi biết là ai hạ độc không?”
Ông lão Chiêm Sơn trừng mắt nhìn chăm chằm anh, con ngươi của ông đang dần chuyển đen, chỉ sót một chút tơ máu, tròng mắt trắng nay đã bị những vết đen như cành cây nhỏ bao phủ, trông rất đáng sợ.
Có lẽ là nhờ võ công của Ông lão Chiêm Sơn rất cao, nên ý chí của ông cũng mạnh mẽ hơn người khác, bỗng nhiên ông mơ hồ thều thào.
“Hàn Quân, thay chú chăm sóc cho Chu Mã”
Chắc là ông ta biết mình không còn hi vọng gì nữa, cho nên đành đem nỗi vướng bận duy nhất trong lòng mình phó thác cho Chiến Hàn Quân, nhờ anh chăm sóc con gái mình.
Chiến Hàn Quân do dự một chút, rồi nắm tay Ông lão Chiêm Sơn nói: “Chú Chiêm Sơn, chú yên tâm đi. Cháu sẽ giúp chú chăm sóc thật tốt cho Chu Mã”
Ông lão Chiêm Sơn nói xong câu đó thì không thể thốt nên lời dù chỉ một chữ nữa.
Chu Mã mất khống chế nổi điên, đau khổ kêu lên: “Bố ơi……
Chiến Hàn Quân lấy uy nghiêm ra nhìn Chu Mã nói: “Đây không phải là lúc để buồn.
Chu Mã, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra tên sát thủ và lấy thuốc giải để cứu bố cô.
Cho nên, bây giờ cô ngẫm lại cho kĩ đi, bố cô đã đi qua những nơi nào?”
Chu Mã khó nhọc kiềm chế sự đau xót, nức nở nói: “Trước đó bố em hay đi xung quanh trại một trăm linh tám, đi một vòng trên đường đèo. Ông ấy muốn bảo đảm trại một trăm linh tám an toàn rồi sau đó mới an tâm về nhà nghỉ ngơi”
Chiến Hàn Quân nghe xong, xoay người đi ra ngoài. “Tôi đi đến chỗ đường đèo nhìn thử xem”
Chu Mã nói: “Anh Quân, anh không quen thuộc địa hình ở đó, để em đưa anh đi” Nói xong, cô liền đi theo Chiến Hàn Quân.
Bé Tùng nghiêm túc nhìn Ông lão Chiêm Sơn, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Bỗng nhiên anh xoay người đi ra ngoài.
Bé Tùng không đồng hành với bố, bởi vì anh muốn tự mình tìm tên sát thủ, trong lòng anh có rất nhiều hoang mang, về chị cửu của điện Quân Tình, cũng như muốn biết thực hư về những tin đồn về điện Quân Tình là như thế nào.
Chiến Hàn Quân vô cùng lo lắng đi vào.
đường đèo, Chu Mã rất tò mò, hình như Chiến Hàn Quân rất quen thuộc địa hình của Núi Châu Phong Chiến Hàn Quân liếc sang Chu Mã, không khách khí đuổi cô đi “Chu Mã, bố cô đang bệnh tình nguy kịch, cô về coi sóc chú đi. Tôi đi một mình được rồi.”
Tai Chu Mã hơi đỏ lên, khó khăn lắm mới có cơ hội có thể ở một mình với người đàn ông mà cô sỉ mê bấy lâu nay, làm sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một như vậy.
Chu Mã vội giải thích: “Anh Quân, bố em là bậc thầy võ thuật lợi hại ở Mạt Thế, được mệnh danh là thần bảo hộ của Núi Châu Phong cơ mà. sát thủ có thể đả thương bố em thì anh nghĩ họ phải lợi hại đến mức nào.”
Nói xong, cô hừ mũi, nói: “Anh đi một mình em không yên tâm.”
Chiến Hàn Quân xụ mặt nói: “Cô đi với tôi thì tôi lại phải chăm sóc thêm cả cô nữa. Tôi không muốn cô bị liên lụy gì đâu”
Chiến Hàn Quân cắn răng nhẫn tâm nói ra những lời này.
Anh không ngờ Chu Mã không những không giận mà lại còn cười, “Tuy rằng em còn nhỏ, nhưng võ công cũng không tệ. Anh Quân, võ công của em ngang thiếu chủ đó, đều thuộc lứa nhân tài kiệt xuất mới”
Thấy không thể thoát khỏi cô, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân trở nên rất tối tăm. Anh không khỏi cảm thấy nặng tríu trong lòng, nếu để Linh Trang nhà anh biết chuyện anh ở cùng Chu Mã thì chỉ sợ Linh Trang lại ghen tị.
“Chu Mã, nếu võ công của cô không tệ, cũng không cần tôi bảo vệ thì chúng ta đường ai nấy đi, chia ra đi tìm sát thủ. Cô đi một đường, tôi đi một đường……”
Chu Mã đột nhiên chạy tới, một tay ôm chặt lấy anh, tỏ ra đáng thương nói: “Anh Quân, em không muốn bị tách khỏi anh. Em biết, anh sợ vợ anh ghen…..
Chiến Hàn Quân không nhẫn nhịn thêm được nữa “Tôi sợ cô ấy còn chả thèm ghen nữa kìa.”
Sau đó đột nhiên anh hất tay Chu Mã ra, sợ hãi tránh né cô, rồi sải bước hướng về phía trước.
Trong bóng tối, một đôi mắt sắc bén như oan hồn chui ra khỏi giếng cổ nhìn Chiến Hàn Quân đầy ai oán và căm hận. Đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười tà ác.