*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc chạng vạng tối Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt, chị cả Tranh Ngọc với Bảo bối Thanh An cùng đi đến trấn Thanh Mai để mời Linh Trang và Chiến Hàn Quân cùng đi tham gia tiệc rượu nhiều gia đình của Dư Gia Trại.
Linh Trang không nhìn thấy Chiến Quốc Việt và Bé Tùng, lúc này mới nhớ tới cả ngày hôm nay không nhìn thấy hai đứa trẻ này nên lập tức cảm thấy hơi lo lắng.
“Quốc Việt và Bé Tùng đâu?”
Chiến Hàn Quân nhìn bầu trời đây sương mù như có điều suy nghĩ. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Linh Trang bèn vội vàng giải thích: “Chắc là hai đứa trẻ này cầm nguyên thạch đi tìm thợ thủ công để đánh bóng rồi”
Linh Trang không nghỉ ngờ gì thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Linh Trang cười nói.
Anh Nguyệt nhảy cà tưng đến trước mặt Linh Trang, thân mật kéo cánh tay Linh Trang nói: “Chị dâu, hôm nay chị thật là xinh đẹp?
Nếu biết hôm nay chị sẽ trang điểm thì em cũng sẽ tới sớm để chị trang điểm cho em thành tiên nữ”
Chiến Hàn Quân đành chịu nhìn Anh Nguyệt cưỡng ép chen giữa anh và Linh Trang rồi buồn phiền trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn lại cười hì hì học dáng vẻ của phụ nữ thân mật kéo tay Chiến Hàn Quân: “Anh à Anh ta vừa mới há mồm Chiến Hàn Quân ném anh ta xuống đất bằng một cái qua vai.
“Ôi chao. Nghiêm Mặc Hàn kêu rên: “Anh à, anh có ý gì vậy?”
Anh Nguyệt và Linh Trang đồng loạt tức giận trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân, vốn dĩ Chiến Hàn Quân còn muốn đạp Nghiêm Mặc.
Hàn mấy cú nhưng nhìn thấy ánh mắt lên án của Linh Trang thì lập tức không cáu kỉnh nữa, hơi oan ức nói: “Em biết anh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nên không thích người khác chạm vào anh ngoài em mà”
Nghiêm Mặc Hàn chật vật đứng dậy sờ cái mông đau nhức phàn nàn: “Đánh rằm, rõ ràng là bản thân anh ghen ghét với việc Anh Nguyệt chiếm đoạt vợ của anh. Anh Quân à anh không dính vào vợ một ngày thì sẽ chết sao?”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc Hàn dũng cảm nhất dám phản kháng lại Chiến Hàn Quân.
Sau đó anh ta cũng học theo dáng vẻ làm nũng của Chiến Hàn Quân ỏn à ỏn ẻn nói với Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, chúng ta cũng nắm tay nhau.”
Anh Nguyệt không từ chối anh ta, kéo cánh tay của anh ta sóng vai đi tới.
Chị hai Tranh Ngọc và Bảo bối Thanh An ở một bên cười đến nỗi nhánh hoa cũng run rẩy.
Dọc đường đi tên dở hơi Nghiêm Mặc Hàn muốn báo thù cho cái mông của mình nên không ngừng hạ thấp Chiến Hàn Quân.
“Hôm nay Bé Trang nhà tôi thực là đẹp, trang điểm kiểu này trông rất ổn, nhìn còn trẻ trung và xinh đẹp hơn thiếu nữ mười tám tuổi?
Sau đó lại tìm đường chết đi chế nhạo.
Chiến Hàn Quân: “Anh à, vốn dĩ anh lớn hơn Bé Trang rất nhiều tuổi cộng với khuôn mặt cứng nhắc của cán bộ kỳ cựu làm cho anh nhìn có vẻ càng già hơn. Hôm nay hai người đi cạnh nhau có cảm giác giống như một người cha và con gái?”
Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân giống như bị vẩy mực trở nên đen thui như bao công.
“Câm miệng”
Anh càng tức giận Nghiêm Mặc Hàn càng đắc ý.
“Tức giận rồi sao? Ôi chao, tôi nói hai người giống như một người cha và con gái đã rất bảo thủ rồi, thực ra nói các ngươi hai người giống như ông và cháu cũng sẽ có người tin” Nghiêm Mặc Hàn nói.