*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Quốc Việt và Dư Nhân đều là những con người tài năng xuất chúng.
Chiến Quốc Việt xấu bụng thông minh, ít có người bì kịp.
Nhưng Dư Nhân cũng không phải là người bình thường, huống chỉ Núi Châu Phong là địa bà của anh ta. Nếu anh ta quyết tâm coi Chiến Quốc Việt là địch, thì Chiến Quốc Việt làm sao có thể sống sờ sờ mà xuống núi?
Chiến Quốc Việt thành thật mà nói: “Anh có ông cố che chở cho nên anh ta không Bé Tùng bỗng cảm giác được sống lưng đầm đìa mồ hôi.
Nếu như cậu không nói ra thân phận của, thì không có được sự bảo vệ của ông ngay cả Dư Nhân cũng không kiêng nể gì mà điều động tàu chiến để đối phó với cậu Cậu phải đối mặt với tình hình khó khăn, so với Chiến Quốc Việt còn gian nan hơn.
Chiến Quốc Việt nhìn ra suy nghĩ của cậu: “Nếu như sợ thì đi nói với ông cố em là chắt trai bảo bối của ông, anh cam đoan ông sẽ bảo vệ em bình an vô sự”
Bé Tùng chậc lưỡi nói: “Thôi bỏ đi.
Không phải chỉ là một Dư Nhân sao? Việc gì mà em phải sợ anh ta?”
Chiến Quốc Việt bất đắc dĩ lắc đầu. Buổi tối hôm đó, Linh Trang mất một lúc lâu cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Chỉ cần nghĩ đến Bé Tùng bình yên vô sợ trở về bên cạnh bọn họ, trong lòng cô liền trở nên vô cùng kiên định và mừng rỡ.
Cô rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy được Chiến Hàn Quân.
Mấy ngày nay Chiến Hàn Quân vì lo lắng cho cô mà lo lắng không thôi, dốc hết sức mà chăm sóc cô, cho nên làm cho cơ thể của anh trở nên gầy gò, Linh Trang nhìn thấy liền đau lòng không thôi.
Cô vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, đã gầy đến mức ngay cả chút thịt cũng không có. Tuy răng càng nhìn càng thấy đẹp trai ở mọi góc cạnh, nhưng cô không thích khuôn mặt chịu gian nan vất vả như này.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên khuôn mày của anh, Chiến Hàn Quân trong lúc buồn ngủ mơ hồ, không hề ý thức mà dùng bàn tay to của gắt gao nắm lấy bàn tay của cô. Sau đó đặt lên ngực trái của anh, thong thả nói: “Linh Trang, đừng quyến rũ anh”
Linh Trang lập tức rút tay lại, ngoan ngoãn nằm im. Nhưng ngay sau đó, Chiến Hàn Quân nhanh chóng xoay người đè lên người cô.
Sau màn mây mưa, Chiến Hàn Quân lại ôm Linh Trang chìm vào giấc ngủ.
Linh Trang nhẹ nhàng đắp chăn cho.
Chiến Hàn Quân, ôn nhu nói: “Anh mệt rồi, ngủ tiếp đi. Em đi làm bữa sáng giúp anh”
Sau đó xốc chăn lên rồi đi khỏi giường.
Nhưng mà bất ngờ không kịp phòng bị, một cánh tay lực lưỡng vươn ra ôm trọn lấy người cô, sau đó lại nghe thấy giọng nói uỷ khuất của Chiến Hàn Quân: “Linh Trang, thể lực anh tốt như vậy, làm sao có thể mệt được?”
Linh Trang liền dở khóc dở cười.
“Em cũng không nói thể lực anh kém”
“Em rõ ràng có nói…” Làm bộ uỷ khuất như một đứa nhỏ.
Linh Trang: “..”
Linh Trang nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Anh Hàn Quân, năm mới chuyện mới, em suy nghĩ nếu như chúng ta có thể giải quyết mọi chuyện trong hoà bình thì lớp mặt nạ trên mặt chúng ta có thể gỡ xuống không?”
Trước đến giờ Chiến Hàn Quân luôn nghe theo lời của Linh Trang, cũng không đi tìm hiểu nguyên nhân mà nói luôn: “Anh là đi nghiên cứu cách để trút bỏ lớp mặt nạ của đối phương.”
Rất nhanh, Chiến Hàn Quân lấy một ít nước tẩy trang.
Tẩy trang cho Linh Trang, động tác nhẹ nhàng, giống như là đang chăm sóc em bé vậy.