Nghe thấy tiếng kêu cầu cứu của Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn, cô liền vội vàng đứng lên, hùng hổ cao giọng hét lên một câu “Đừng sợ, có em cổ vũ hai người.”
Vừa nói xong câu này liền cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bãng, sau đó có cảm giác như mình đang ngồi trên đùi của người nào đó, bị một đôi cánh tay mạnh mẽ hữu lực bao quanh ôm trọn lấy.
Vòng tay quen thuộc này, là của anh Hàn Quân không sai.
Nghiêm Linh Trang vùi đầu vào trong lồng ngực của anh.
Chiến Hàn Quân đối với cô thật sự là yêu không được ghét cũng chẳng xong.
“Em muốn cổ vũ ai cơ?” Rõ ràng trong lòng như bị lửa đốt, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng lại giống như đã lọc sạch các mảng vụn trà lợn cợn, chỉ còn lại dòng nước tươi mát không hề lạnh lão không hề tức giận “Em cổ vũ Mặc Hàn và Anh Nguyệt” Linh Trang nói “Vậy ai sẽ cổ vũ anh đây?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Nghiêm Linh Trang hơi giật mình, ý thức đang hỗn loạn của cô phát hiện ra có chút vấn đề: “Anh chọc anh vậy? Em đi đánh kẻ đó đến bố mẹ cũng nhận không ra nữa”
“Nếu như đó là Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt thì sao?” Mặc dù biết rất rõ ràng loại gà ngố như Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt hoàn toàn không thể bắt nạt được anh, nhưng mà lòng hiếu chiến chết tiệt của anh vẫn cứ muốn biết giữa anh và bọn họ rốt cuộc ai mới là người quan trọng hơn trong lòng Linh Trang.
Linh Trang lại không hiểu rõ lắm: “Mặc.
Hàn và Anh Nguyệt dám bắt nạt anh sao?”
“Ừm. Nếu bình thường thì sẽ không như: vậy, nhưng mà trong tình huống không bình thường thì chưa chắc. Ví dụ như bây giờ, uống một chút rượu, là hai người đó lại đầu khiêu khích anh” Chiến Hàn Quân nói Nghiêm Linh Trang đột nhiên nổi giận nói: “Ai cho anh ấy mượn lá gan to như vậy.
Dám bắt nạt đàn ông của em? Anh Hàn Quân, anh đừng sợ, em giúp anh đánh anh ấy, đánh mạnh đến nỗi Anh Nguyệt cũng không nhận ra anh ấy.”
Chiến Hàn Quân hài lòng gật gật đầu: “Ừ”
Hình như ngủ xong một giấc, tâm trạng của Chiến Hàn Quân cũng tốt hơn Có người say rượu sẽ ngủ say, còn anh em nhà họ Nghiêm say rượu, thật sự khiến người ta phải lo ngại.
Nghiêm Mặc Hàn đang la hét ba la bô lô, tất cả các thể loại ca khúc nhạc rock đều được lôi ra trình diễn.
Linh Trang lúc này thì đang cởi quần áo…
Chiến Hàn Quân kéo hai cánh tay cô ra đăng sau gắt gao giữ chặt, sau đó còn nhẹ giọng cảnh cáo bên tai cô: “Linh Trang, đừng có làm loạn, trong phòng còn có người khác đấy!
“Em nóng mà!” Linh Trang thì thào nói nhỏ.
Chiến Hàn Quân vẫn chưa giải quyết xong Linh Trang, Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên bật người dậy, tự lồng tiếng âm à ầm ì cho mình, lại vừa lắc người vừa nhảy múa quay cuồng.
Chiến Hàn Quân tuyệt vọng không thôi, sao anh lại bảo phục vụ mang rượu lên cho bọn họ chứ.
Sau đó, rắc rối không đơn giản chỉ dừng lại ở đây.
Chẳng mấy chốc, căn phòng dưới lầu liên truyền đến âm thanh giận dữ của vị khách ở lại: “Tâng trên kia nửa đêm nửa hôm còn la hét gì vậy? Có để người ta ngủ yên hay.
không hả?”
Chiến Hàn Quân ôm chặt Linh Trang, không cho cô tự ý cởi quần áo. Cô lại gục mặt lên mặt anh, tiện thể cắn lên môi anh một cái.
Trong một khoảnh khắc, Chiến Hàn Quân bị cô khiêu khích đến nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Cho đến khi cửa phòng đột nhiên truyền đến âm thanh rung trời chuyển đất, Chiến Hàn Quân liền đặt Linh Trang lên giường, đắp chăn cho cô rồi đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông cao lớn có râu quai nón, vừa nhìn thấy Chiến Hàn Quân liền sa sầm mặt mày: “Cậu chủ của chúng tôi bảo tôi đến chuyển lời tới các vị, làm phiền các vị nhỏ tiếng một chút, người ở trong khách sạn Hoa Đô nếu quá chướng mắt, rất dễ mất mạng đấy”
Chiến Hàn Quân lập tức cảm thấy có hứng thú với “cậu chủ” tốt bụng đó.
“Xin hỏi cậu chủ của anh là ai?”
“Cậu chủ họ Dư, còn những chuyện khác không tiện tiết lộ”
Đôi mắt đại bàng của Chiến Hàn Quân nheo lại, quận Đào Hoa này là địa bàn của Mạt Thế, cậu chủ này họ Dư, chẳng lẽ nào là người của Mạt Thế.