Biệt thự nhà họ Chiến.
Bà cả vừa xuất hiện trước cửa biệt thự đã bị bảo vệ ngăn lại: “Thưa bà, ông chủ đã có lời dặn dò, nếu thấy bà trở về thì không được phép mở cửa.”
Bà ta xám mặt: “Ông ấy… ông ấy… như vậy là có ý gì? Chúng tôi còn chưa ly hôn mà?”
Bảo vệ đáp: “Ông chủ nói đã đệ đơn ly hôn lên tòa án, sau này thủ tục ly hôn của hai người sẽ do người đại diện chuyên trách, hai người không cần gặp mặt nữa”
Bà ta khóc như mưa, tháo chiếc vòng vàng trên tay ra, nhét vào tay người bảo vệ, van xin: “Cậu làm ơn hãy vào nói với ông ấy một tiếng, nói rằng bất luận thế nào tôi cũng phải gặp ông ấy cho bằng được. Chúng tôi là vợ chồng, dù có ly hôn cũng là dễ hợp, dễ tan. Tôi chỉ muốn gặp ông ấy một lần cuối cùng này thôi.”
Người bảo vệ dứt khoát trả lại chiếc vòng vàng cho bà ta: “Thưa bà, cái này xin bà hãy giữ lại. Để tôi vào báo cho ông chủ một tiếng, còn việc ông ấy có muốn gặp bà hay không, tôi không dám chắc”
Bà cả cảm kích rơi nước mắt: “Cảm ơn, cảm ơn cậu.”
Bảo vệ chạy vào trong phòng lớn của biệt thự báo cáo tình hình cho Chiến Bá Kiên.
Ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Bà ta đến chẳng qua vì muốn cầu xin tôi thôi. Cậu ra nói lại với bà ta rằng tôi không giúp được đâu. Còn nữa, bảo bà ta sau này đừng xuất lên trước mặt tôi, tôi và bà ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa đâu.”
Bảo vệ đi ra thuật lại những gì Chiến Bá Kiên đã nói cho bà ta, nghe xong, bà cả như chết lặng.
“Hay cho câu không bao giờ gặp lại, Tôi đã làm tổn thương ông sâu sắc như vậy sao?”
Bà ta run rẩy rời đi.
Khi bà cả tuyệt vọng xuất hiện trước phòng bệnh của Nghiêm Hiểu Như, cô ta đã đoán được kết cục: “Ông ấy không đồng ý đúng không?”
Bà ta rầu tí nói: “Ông ấy còn không đồng Ý gặp mẹ, Hiểu Như, mẹ với ông ấy đã ly hôn rồi”
Đột nhiên nhận ra tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của mình đã bị bóp chết, khuôn mặt thanh tú của cô ta như hoa tươi lụi tàn “Vậy con phải làm sao?”
“Bố không về, sau này con biết dựa vào ai?”
Bà cả nói: “Hiểu Như, con tỉnh lại đi Đừng cố làm những điều viển vông nữa.
Chúng ta vốn đều là những người xuất thân nghèo khó, chúng ta phải học cách chấp nhận hiện thực. Mẹ sẽ đưa con đi khỏi đây, chúng ta thuê một căn phòng, tìm một việc làm, an phận sống qua ngày có được không.”
Nghiêm Hiểu Như gào lên trong tuyệt vọng: “Không… con không muốn sống một cuộc sống nghèo khổ như vậy.”
Lúc này, y tá bước vào mang theo một xấp phiếu thanh toán ném cho cô ta, hờ hững nói: “Đây là phí nằm viện, phí trị liệu cùng với tiền thuốc. Mời thanh toán trước ba mươi lãm triệu”
Nghiêm Hiểu Như nhìn sang bà cả, nhưng bà ta chỉ lắc đầu: “Mẹ không có tiền.”
Cô ta lập tức hét lên trong tuyệt vọng: “Tại sao tôi lại có một người mẹ nhu nhược bất tài như bà chứ?”
Nghe những lời khiển trách của Nghiêm Hiểu Như, bà ta như hóa đá.
“Hiểu Như, sao con lại oán trách mẹ?”
Cô ta mất kiểm soát hét lên: “Không phải sao? Bà sinh ra tôi, nhưng lại bỏ rơi tôi cho người chị em của bà. Liệu bà có biết những năm qua tôi phải sống như thế nào hay không hả?”
“Thôi Như An sinh được con trai liền không coi tôi ra gì. Tôi lúc nào cũng phải để ý đến sắc mặt của người khác, nịnh bợ người khác. Ngày nào cũng phải như con giun con dế lấy lòng người nhà họ Nghiêm. Tôi phải vứt bỏ hết tất cả tôn nghiêm của một đứa con gái để sống!”