Mặc dù tất cả chỉ là suy đoán nhưng hiện giờ đây có lẽ là cách tư duy hợp lý với những bãng chứng thực tế. Hơn ai hết Chiến Hàn Quân không muốn tin tưởng kết quả này.
Bàn tay để trong tay áo của cậu thiếu niên siết chặt thành nắm đấm.
Lạc Thanh Phương là người dẫn dắt chính, mẹ Lạc và Nghiêm Hiểu Như phối hợp, phá vỡ hoàn toàn hình ảnh của Nghiêm Linh Trang.
Mẹ Lạc giả vờ mèo khóc chuột: “Cô Nghiêm Linh Trang kia độc ác, ngang ngược, lòng dạ rắn độc. Nếu cô ta thích cậu thì Lạc Thanh Du nhà tôi làm sao có thể là đối thủ của cô ta. Nếu biết trước như thế, Thanh Du nhà tôi nên buông tay từ sớm. Nết có lẽ cũng không đến mức chết không thấy xác.”
Nghiêm Hiểu Như cũng giả vờ làm người tốt, an ủi mẹ Lạc: “Dì cũng đừng quá tuyệt vọng. Lạc Thanh Du chỉ mất tích thôi, không tìm thấy thi thể của cô ấy thì không thể khẳng định chắc chắn là cô ấy đã mất”
Lạc Thanh Phương tức giận nói: “Bốn năm tròn rồi, chị tôi mất tích bốn năm rồi.
Nếu không phải chị ấy gặp chuyện gì bất trắc thì tại sao chị ấy lại không về nhà?”
Giống như có thứ gì đó phát nổ trong tai của Chiến Hàn Quân, khuôn mặt anh hiện lên nỗi đau đớn Đối với người vợ đã mất tích, anh luôn cảm thấy vô cùng áy náy.
Lạc Thanh Phương lợi dụng sự trọng tình trọng nghĩa của Chiến Hàn Quân để giày vò, dẫn vặt anh: “Anh rể, anh cũng nên lấy lại Á Châu, trở lại vị trí trên đỉnh cao danh vọng của anh. Chỉ có như thế anh mới có thể sử dụng quyền thế của mình để tìm chị gái và hai đứa nhỏ đáng yêu. Cho dù đó chỉ còn là những thi thể thì cũng nên tìm họ về, không để mấy người bọn họ phải làm cô hồn dã quỷ”
Nghiêm Hiểu Như thêm dầu vào lửa: “Tôi là người hiểu Nghiêm Linh Trang nhất, từ bé tới lớn tôi sống chung với chị ta dưới một mái nhà. Chị ta thích thứ gì thì nhất định phải chiếm được lấy nó cho bằng được, thứ chị ta không thích nhất định sẽ phá hủy nó không chút thương tiếc. Tôi nghĩ với tính cách ích kỷ đó, chị ta nhất định đã làm những chuyện tổn thương đến mẹ con Lạc Thanh Du để chiếm được anh. Về sau một người đàn ông giàu có hơn anh là Dư Nhân xuất hiện, chị ta lại chán ghét anh và hủy hoại anh”
Mẹ Lạc nói: “Vợ của cậu, hai đứa con của cậu, tất cả là ba mạng người, cậu phải khiến Nghiêm Linh Trang đền mạng”
Chiến Hàn Quân bắt đầu cảm thấy đau đầu, anh đau đớn ôm đầu, khổ sở suy nghĩ về kết quả này.
Những gì mấy người phụ nữ này nói chưa chắc đã không thể tin được.
Dù sao lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, cái liếc mắt đó của cô khiến anh gần như mất đi khả năng tự khống chế của đàn ông.
Anh biết vị trí của Nghiêm Linh Trang trong lòng mình.
Anh có thể lật tung thiên hạ này lên để dành tặng cho cô những gì đẹp nhất.
Ánh mắt xấu xa của Nghiêm Linh Trang và Lạc Thanh Phương chạm vào nhau. Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt lộ rõ niềm vui khi thấy chiến thẳng đang đến gần.
Đúng vào lúc đó, một tiếng hét tức giận vang lên: “Vô liêm sỉ!”
Lạc Thanh Phương và Nghiêm Linh Trang quay ra nhìn cậu thiếu niên. Cả hai đều cảm thấy kinh ngạc.
Lạc Thanh Phương là người phản ứng nhanh hơn: “Đúng vậy, loại người như Nghiêm Linh Trang đúng là vô liêm sỉ”
“Tôi nói mấy chị đấy” Cậu thiếu niên không hề khách sáo.
Lạc Thanh Phương vô cùng tức giận: “Thăng nhóc này, sao máy có thể ăn nói vô lễ như vậy. Người lớn đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho mày xen vào”
Cậu thiếu niên rút tay từ trong túi quần ra, lúc này mấy người Nghiêm Hiểu Như mới nhận ra tay cậu siết thành nắm đấm. Vì dùng lực quá nhiều nên những ngón tay đã trắng bệch, không có chút máu.
Trông cậu thiếu niên có vẻ rất tức giận.
“Mấy chị nói dối” Giọng nói của cậu không hề có một chút ấm áp.
Cũng chính vì câu nói này mà Chiến Hàn Quân cảm thấy như mình vừa được cứu, cơn đau nhức trên đầu cũng dần giảm bớt.