*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Linh Trang năm nửa người trên giường bệnh, khuôn mặt thanh tú phờ phạc vì bị bệnh tật dày vò.
“Nói đi”
Quan Minh Vũ khó hiểu nói: “Mạng lưới bên trong của Á Châu bị hacker nặc danh khóa rồi”
Nghiêm Linh Trang nghỉ hoặc nói: “Sao lại có chuyện này?”
Quan Minh Vũ nói: “Mục đích hacker làm như vậy tôi đoán là muốn cấm chúng ta sử dụng mạng nội bộ, cản trở vận hành bộ máy của chúng ta, hoặc có thể là vì bảo vệ mạng lưới nội bộ của chúng ta không bị hacker của quân địch phá.”
Nghiêm Linh Trang buồn bực nói: “Nếu không phải người của chúng ta ai lại tốt bụng bảo vệ mạng nội bộ của chúng ta chứ?”
Nghiêm Linh Trang bình tĩnh nhìn Quan Minh Vũ, cô biết mỗi lần Quan Minh Vũ nhận định cái gì đều có lý do của anh ta. Anh ta không phải là một người thích nói hưu nói vượn.
Quan Minh Vũ nói tiếp: “Tôi còn nghe được một tin tức, toàn bộ mạng nội bộ của tập đoàn Bạch thị cũng bị tê liệt, hacker đã gieo virus vào trang web của họ, đã nhiều ngày tập đoàn Bạch thị không thể mở được mạng nội bộ của mình”
Trên mặt Nghiêm Linh Trang lộ vẻ hoang mang: “So với tập đoàn Bạch thị, hacker vẫn nhẹ tay với Á Châu chúng ta hơn. Như vậy xem ra hacker xâm nhập Á Châu cũng không phải là kẻ thù của chúng ta. Nhưng mà là ai chứ?”
“Cả thủ đo Hà Nội này người có năng lực làm như thế chỉ có cậu Quân thôi, chẳng lẽ là cậu ấy làm?” Quan Minh Vũ suy đoán nói.
Nghiêm Linh Trang nghĩ nghĩ lắc đầu: “Bây giờ anh ấy đang có hiểu lầm rất sâu với tôi, sao có thể ra tay giúp tôi chứ?”
Lại nói tiếp: “Bất luận như thế nào thì cứ tìm được anh ấy trước rồi nói sau”
“Vâng” Quan Minh Vũ xoay người rời đi.
Hà Nội Một đô thị xa hoa, tráng lệ.
Một thành phố hiện đại nhưng lắng đọng những kiến trúc lịch sử và phát triển kỹ thuật khoa học công nghệ.
Mỗi một cây cầu, mỗi con sông, mỗi công trình đều có biểu tượng độc đáo của riêng nó.
Chiến Hàn Quân đứng ở trên cầu vượt Thải Hồng quan sát con sông, đáy mắt hiện lên vẻ thê lương mơ hồ.
Mỗi một sự vật đều có bản sắc riêng của nó Mà anh lại đánh mất thân phận của chính mình.
Tự dưng anh ước mình là một cây cầu sẽ ở mãi một nơi, không bao giờ lạc lối “Anh ơi, anh có muốn mua vòng cổ không? Vòng cổ này có ngụ ý là như ý cát tường, anh mua tặng cho người trong lòng chị ấy nhất định sẽ rất thích”
Bỗng nhiên có một cô gái nhỏ mang theo một rổ đựng ngọc thạch trang sức đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, sôi nổi mời anh mua hàng của cô bé Ánh mắt Chiến Hàn Quân dừng lại trên chiếc vòng cổ, đôi mắt to nhanh chóng co rút lại. Chiếc vòng. cổ này dường như rất quen thuộc.