Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1133: Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Nhi có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, bố tôi biết tôi rất thích cậu cho nên ông ấy muốn giữ cậu lại trường để cậu và tôi bồi dương tình cảm”

Chiến Quốc Việt lạnh mặt nói: “Kiều Nhi, mẹ tôi gặp phải rắn. Tôi nhất định phải về giúp bà.”

Kiều Nhi bày ra bộ măt có  tình và vô cùng có nghĩa khí nói: “Quốc Việt, cậu yên tâm. Tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp cậu đánh thắng bố tôi.”

Chiến Quốc Việt có chút chán nản: “Học võ không phải là chuyện một sớm một chiều, nào có thể có con đường tắt nào chứ. Nếu như muốn đánh thẳng ông ấy thì chỉ có nước ông ấy nhường tôi mà thôi.”

chapter content



” Ặc.” Chiến Quốc Vi lườm cô một cái rồi bỏ lại cô phía sau, lững thững rời đi.

Kiều Nhi giậm chân: “Quốc Việt, tốt xấu gì thì tôi cũng là hoa khôi của trường đại học Truyền Kỳ, đứng bên cậu vô cùng xứng dôi vừa lứa. Nữ tài nam sắc, cậu cũng không tính là thiệt thòi.”

Chiến Quốc Việt ngoái đầu nhìn lại, không còn lời nào.: “Trong trường chỉ có hai người con gái.”

Kiều Nhi đỏ mặt. Các bạn đọc tại trang trên hình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé

Trong hai người con gái này, danh tiếng hoa khôi trường học cũng là do Kiều Nhi tự phong cho mình. Nói ra thật mất mặt!

KIều Nhi nói: “Được rồi, được rồi. Không cưới tôi thì thôi, vì sao còn phải đả kích tôi như vậy chứ? Giờ tý đêm nay, nhớ là hãy đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tôi sẽ trộm quyển bí kịp võ thuật gia truyền đưa cho cậu. Còn nữa, nếu như cậu có chỗ nào chưa hiểu thì tôi sẽ chỉ cho cậu.”

Lúc này Chiến Quốc Việt mới gật đầu.

“Được.”

Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình mà Kiều Nhi dành cho mình, tảng băng trong lòng Chiến Quốc Việt dần được tan chảy.

Trong ba năm gần đây, trong lòng Chiến Quốc Việt áp lực vô cùng. Đối với sự lo lắng của bố và sự yêu thương của mẹ cùng với sự kì vọng của anh chị em, không có lúc nào là không nuốt chửng tâm hồn nhỏ bé của cậu.

Cậu tự đóng lại thế giới của mình, các bạn học khác không thể nào bước được vào trong thế giới của cậu.

Nhưng mà Kiều Nhi lại như tia nắng ngày xuân. Mặc kệ Chiến Quốc Việt có lạnh lùng như thế nào, lúc đứng trước cậu, cô đều không suy nghĩ gì mà cười với cậu. Lúc bắt đầu thì cô cho rằng em trai xinh đẹp này không biết nói chuyện, xem ra bộ dạng rất đáng thương, cô đã cố gắng dùng mọi cách để trêu chọc, xua đuổi đi sự cô đơn của cậu.

Nhưng lại không biết sự trêu đùa như: vậy khiến trái tìm non nớt dần dần rơi xuống.

Chỉ có điều bọn họ khi con nhỏ không biết rằng đó có lẽ chính là sự chớm nở của tình yêu.

Tối hôm đó, Kiều Nhi bỏ qua lệnh cấm của dòng họ mà trộm lấy quyến bí kíp võ thuật gia truyền mang ra ngoài.

Kiều Nhi đến nơi mà cô và Chiến Quốc Việt lần đầu tiên gặp mặt. Dưới gốc cây anh đào phía sau núi của trường đại học Truyền Kỳ. Chiến Quốc Việt như thường lệ năm trên bãi cỏ, ngậm một cọng cỏ đuôi chó, dáng vẻ lười biếng, cao quý như một hoàng tử.

“Quốc Việt” Kiều Nhi từ trong lòng lấy ra một quyển sách màu xanh, nhét vào trong lòng Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc ngồi xuống, lật xem vài trang của quyển íp võ thuật gia truyền thì liền bị những chiêu thức lớn trong đó làm cho ngây người.

Kiều Nhi nói: “Những chiêu lớn trong này đều cần phải luyện tập nhiều năm để có nền tảng. Cậu trong thời gian ngắn muốn học nó chỉ có thể đi đường tắt. Không bằng tôi truyền công lực cho cậu đi?”

Chiến Quốc Việt kinh ngạc nhìn cô: “Truyền như thế nào?”

Kiều Nhi thẹn thùng nói: “Chỉ ta quan hệ với nhau là được”

Chiến Quốc Việt giơ tay đẩy khuôn mặt đang chồm lên của Kiều Nhi một cách không thương tiếc: “Cậu nghĩ tôi bị thiểu năng à?

Cái cớ vụng về đến như vậy…”

Kiều Nhi chép chép miệng nói: “Đây là mẹ tôi nói với tôi đấy”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv