“Ah!” Tiếng kêu bi thảm A Kha vang lên Nghiêm Linh Trang bước ra khỏi tầng hầm, phiền muộn đau khổ trong lòng bị ánh mặt trời chói chang bên ngoài quét sạch.
Tâm trạng của cô bấy giờ đã được cải thiện một chút.
Ít nhất, đằng sau câu chuyện đau lòng này, không phải tất cả đều là những điều khiến cô thất vọng.
Ít nhất cô biết rằng mối quan hệ giữa Chiến Hàn Quân và Thu Liên không phải là tình yêu.
Chuyện Chiến Hàn Quân quay về bên cô chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Một lúc lâu sau, Quan Minh Vũ mới bước ra khỏi tầng hầm, chiếc áo sơ mi trắng loang lổ vết máu.
Nghiêm Linh Trang sững sờ, Quan Minh Vũ chắc là đã dồn hết lửa giận tích tụ trong lòng lên người A Kha rồi!
Suy cho cùng, tình cảm của Quan Minh Vũ coi Chiến Hàn Quân vừa là bố vừa là thầy.
A Kha dám làm chuyện xấu với Chiến Hàn Quân, lại rơi vào tay Quan Minh Vũ, chắc chắn sẽ không có cái kết tốt đẹp.
“Quan Minh Vũ, tìm cơ hội trả A Kha lại cho Thu Liên” Nghiêm Linh Trang nói.
Một tia giễu cợt xấu xa xuất hiện ở khóe miệng Quan Minh Vũ, “Tổng giám đốc, đây thực sự là một ý kiến hay.”
Hành động của Nghiêm Linh Trang là hình phạt lớn nhất dành cho Thu Liên.
Thu Liên đã lừa dối tình cảm của Chiến Hàn Quân, điều này thực sự rất đáng ghét Nhưng dù sao, cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của Chiến Hàn Quân.
Nghiêm Linh Trang hận Thu Liên, nhưng cô cũng có một chút biết ơn cô ta Vì vậy, đe dọa Thu Liên là cách để trút giận tốt nhất.
Vườn hoa Vĩ An.
Khi Chiến Hàn Quân thức dậy tự nhiên, Thu Liên đã làm bữa sáng, còn nói Hổ Tử đi gọi Chiến Hàn Quân, “Mau gọi bố ăn cơm.”
Hổ Tử nhảy chân sáo đi đến phòng của Chiến Hàn Quân, cười toe toét nói: “Bố, ăn cơm thôi.
Chiến Hàn Quân nhìn Hổ Tử, trong lòng vô cùng phức tạp.
Thu Liên nói Hổ Tử là con của anh sao?
Mặc dù anh chắc chẳn rằng Thu Liên đang nói dối, nhưng anh không có bằng chứng xác đáng, nên cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, anh càng không muốn làm tổn thương đứa trẻ vô tội.
Anh bế Hổ Tử lên và bước đến bàn ăn.
Thu Liên gắp đồ ăn cho anh, nịnh nọt, “Chồng, đây là món anh yêu thích..”
Chưa kịp nói xong, cô đã cảm thấy ánh mắt như dao lạnh lẽo từ phía đối diện, Thu Liên hơi giật mình, nhanh chóng thay đổi lời nói: A Nguyệt, anh ăn đi”
Chiến Hàn Quân đặt Hổ Tử lên ghế ăn của bọn trẻ, sau đó đứng dậy, giọng nói cùng vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi sẽ chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt.”
Thu Liên sợ tới mức đặt toàn bộ bát đũa trên tay xuống bàn, “Anh… thật sự quyết định không cần mẹ con em nữa sao?”
Chiến Hàn Quân tức giận sửa lại: “Đừng cố trói tôi và cô lại với nhau, điều đó thực sự vô cùng ngu ngốc.”
“Còn con thì sao?” Thu Liên hét lên, “Thăng bé là con anh!”