Quan Minh Vũ quay trở lại công ty, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là nói cho Nghiêm Linh Trang biết về tình cảnh của Chiến Hàn Quân.
Quan Minh Vũ nghẹn ngào nói: “Tổng giám đốc, anh ấy sống rất tệ. Món ăn trên bàn là thứ rau kém chất lượng đã ngả vàng, hơn nữa mùi vị hơi cay, căn bản không thích hợp với dạ dày của anh ấy.”
Nghiêm Linh Trang nghe những lời này, sững sờ hồi lâu.
“Không phải tôi vừa mới đưa tiền cho anh ta rồi sao?”
“Thu Liên không cẩn thận làm mất thẻ ngân hàng rồi, toàn bộ tiền trong thẻ đã bị lấy đi rồi”
Một tia lửa giận dữ bản ra từ trong đôi mắt Nghiêm Linh Trang: “Đi điều tra xem, rốt cuộc là ai đã ăn cắp thẻ ngân hàng đó? Sau khi điều tra ra, trừng trị một trận thích đáng.”
Quan Minh Vũ nắm chặt bàn tay: “Vâng.”
“Đi đi”
Quan Minh Vũ rời đi, nhưng vừa đi tới cửa lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, sắc mặt phút chốc trở nên u tối. Anh ta quay đầu nhìn Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang đang vùi đầu trong việc xem xét các tài liệu.
Trong lòng Quan Minh Vũ cảm thấy rất có chút phiền muộn.
Những năm gần đây, tổng giám đốc.
Trang đã dùng bờ vai yếu ớt của mình để chống lưng cho Á Châu giúp tổng giám đốc.
Quân. Mà niềm tin chống đỡ giúp cô tiếp tục kiên trì, e rằng chính là sự khao khát mờ mịt trong trái tìm cô, sự trở lại của tổng giám đốc Quân.
Nếu ngay cả niềm tin này cuối cùng cũng tiêu tan, trái tim mỏng manh của cô nhất định sẽ không thể chịu được sự đả kích quá lớn này. Thà rằng, nhắc nhở cô trước, để cô có thể đề phòng trước.
“Còn chuyện gì nữa?” Nghiêm Linh Trang đưa mắt lên nhìn Quan Minh Vũ Quan Minh Vũ buột miệng nói: “Tổng giám đốc. Hôm nay tôi tìm thấy Durex trong phòng tắm của anh ấy Sau đó không dám nhìn vẻ mặt của cô, Quan Minh Vũ nhanh chóng rời đi.
Nghiêm Linh Trang như hóa đá.
Durex?
Đó là bằng chứng cho lần vui vẻ giữa anh ấy với Thu Liên!
Dù biết bọn họ đã là vợ chồng thì không thể tránh khỏi chuyện này, nhưng tại sao sau khi biết, trong lòng cô lại buồn bã không thể tưởng tượng nổi Tâm trạng của Nghiêm Linh Trang đột nhiên trở nên vô cùng tồi tệ, cô ấy đóng tập tài liệu “bộp” một tiếng.
Sau đó tìm lấy giấy và bút, phẫn nộ viết chương trình làm việc của trợ lý cá nhân lên giấy.
24 giờ một ngày, cô sắp xếp công việc cho anh đầy ắp, ngoài việc giải quyết mọi công việc của công ty, còn phải cùng ăn, cùng uống, cùng chơi Nghiêm Linh Trang tức giận: “Anh thích tỉnh trùng lên não chứ g? Đây chính là sự trừng phạt dành cho anh”
Ngày hôm sau.
Ánh bình minh vàng rực rải rác trên tòa nhà mang tính biểu tượng của thủ đô, Á Châu. Ánh sáng bị tấm kính đen phân giải thành những ánh lửa lốm đốm, trông như một biển lửa ngợp trời.
Một dòng nhân viên đông đúc không ngớt làm tan ánh bình minh, nườm nượp kéo đến. Khiến cho tòa nhà lạnh giá tráng lệ này ngay lập tức thêm chút sức sống.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Nghiêm Linh Trang trong tay cầm chiếc gương, cẩn thận xem kỹ lớp trang điểm của mình. Cách trang điểm hôm nay không chỉ giữ được nét quyến rũ lạnh lùng mà còn loại bỏ đi cảm giác ngầy ngậy mà dầu mật ong mang đến.
Đương nhiên người khiến cô phải bỏ ra nhiều công sức đến vậy chính là Chiến Hàn Quân.
Nghiêm Linh Trang không muốn anh sau khi nhìn thấy cô lại khơi gợi đến bệnh sạch sẽ, nên đã buộc lòng đổi cách trang điểm mới.
Không dùng dầu mật ong, chỉ thoa một lớp kem lót nhẹ, tuy rằng số màu đã là đậm nhất rồi, nhưng so với dầu mật ong thì vẫn trắng hơn rất nhiều.
Chín giờ sáng, Chiến Hàn Quân với nhịp chân lười biếng, chậm như rùa bước đến văn phòng tổng giám đốc.
Anh hời hợt liếc nhìn Nghiêm Linh Trang, không hề quan tâm đến lớp trang điểm mới của cô. Khuôn mặt vô cảm như thể đã bị tê liệt ngàn năm liếc nhìn Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang sớm đã in nội dung công việc và lịch trình thời gian của trợ lý mới và giao nó cho Chiến Hàn Quân.
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy bảng công việc, từ trong ánh mắt của anh ánh lên nụ cười nhạt.
“Cùng ăn, cùng uống, cùng chơi, chỉ còn thiếu cùng ngủ thôi?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Nếu anh muốn cũng được thôi.”
Chiến Hàn Quân tức giận ném bảng công việc của trợ lý cá nhân đến trước mặt Nghiêm Linh Trang: “Trợ lý cá nhân, tôi không làm”
Nghiêm Linh Trang nghiến răng nói: “Đừng quên, tôi mới là tổng giám đốc của Á Châu. Tôi kêu anh làm gì thì anh phải làm cái đó?”
Chết tiệt, bao gồm cả cùng ăn, cùng uống và cùng ngủ!