Buổi tối.
Mộ Gia Hạo ngồi ở ghế sau, khẽ ngâm nga một bài hát, có vẻ tâm trạng đang rất tốt. Khoé môi Mộ Yến Lệ cong lên: "Có chuyện gì vui sao?"
Mộ Gia Hạo giả vờ bình tĩnh: "Không có a."
Mộ Yến Lệ bĩu môi không nói gì, thật ra cô đã phát hiện ra từ rất lâu rồi. Từ khi thắng bé quay lại với Dung Tư Thành tâm trạng thằng bé có vẻ rất tốt, thỉnh thoảng lại cười lén lút.
Bây giờ nhịp chân và ngâm nga một bài hát ngắn, không phải là vui vẻ thì là gì? "Con thích chú Dung lắm sao?"
Mộ Gia Hạo ngừng rung đôi chân nhỏ của mình, dựa vào ghế trước: "Mẹ ơi, mẹ có thích chủ Dung không?" "Con lại muốn ghép đôi lung tung đấy à?"
Làm sao mà Mộ Gia Hạo dám thừa nhận: "Không phải, con chỉ là muốn hỏi mẹ một chút mẹ có thích hay không thôi mà?" “Mẹ không thích!” Mộ Yến Lê nói.
Mộ Gia Hạo có chút lo lắng: "Con thấy chủ Dung rất tốt mà." “Có nhiều đàn ông tốt như vậy, mẹ đều phải thích hết sao?” Mộ Yến Lệ không quan tâm.
Mộ Gia Hạo muốn nói rằng đàn ông tốt thì rất nhiều nhưng cha ruột chỉ có một mà thôi!
Nhưng khi lời nói ra lại trở thành: "Đàn ông tốt đúng là rất nhiều nhưng tốt với mẹ chỉ có một mình chú Dung thôi!"
Mộ Yến Lệ nhìn thằng bé trong kính chiếu hậu: "Ai nói vậy? Đối tốt với mẹ rất nhiều, con đối với mẹ không tốt sao? Chú Tiền của con không tốt sao, đàn anh của mẹ đối với mẹ không tốt sao?"
Mộ Gia Hạo ngồi ở đằng sau có chút nản lòng, cha cậu theo đuổi được mẹ cậu vẫn còn là một quãng đường dài cần phải đi.
Mộ Yến Lệ nhìn thấy dáng vẻ của cậu bé, nhìn không được bèn giải thích một chút: "Chú Dung của con tốt như thế, phụ nữ theo đuổi chú ấy cũng xếp hàng dài không tới lượt chúng ta, chỉ hai chúng ta sống cùng nhau không tốt sao?" "Chú Dung cũng không thích những người phụ nữ đó." "Làm sao con biết?" "Con hỏi chú ấy!"
Trên mặt Mộ Yến Lệ có một đường đen: "Con hỏi? Con hỏi như thế nào? Con hỏi chuyện này để làm gì?"
Mộ Gia Hạo muốn giải thích nhưng nhìn thấy mẹ mình có vẻ tức giận, cậu chẹp miệng không dám nói.
Mộ Yến Lệ lo lắng, tại sao đứa trẻ này lại hỏi anh những lời như vậy. Dung Tư Thành sẽ không nghĩ rằng là cô yêu cầu thằng bé hỏi đó chứ? "Con nói đi!"
Mộ Gia Hạo thận trọng trả lời: "Chính là hôm qua có một người phụ nữ khoác tay chủ Dung, hôm nay con hỏi chú ấy cô ấy có phải là bạn gái của chú ấy không thì chú ấy nói không phải." "Chỉ có câu này thôi sao?"
Mộ Gia Hạo rụt rè gật đầu.
Mộ Yến Lệ tự ý thức được mình đã doạ thắng bé sợ, giọng nói của cô dịu đi rất nhiều. "Gia Hạo sau này đừng hỏi những câu như vậy, nếu không người ta lại cho rằng chúng ta có có ý đồ gì đó. Chú Dung của con không phải là người bình thường, nhất cử nhất động của chú ấy đều có rất nhiều người nhìn. Hơn nữa nhà giàu có nhiều tranh đấu, thân tình nhạt nhòa. Mẹ không thích cũng không muốn quấy nhiều và bước chân vào đó, con có hiểu không? "
Mộ Gia Hạo gật đầu có vẻ như đã hiểu.
Có một số điều Mộ Yến Lệ không thể nói với một đứa bé.
Em trai ruột của anh ấy đã thay đổi tên đổi họ, hơn nữa nghe người ta nói Dung Tư Thành vì vinh hoa phú quý mới phản bội lại mẹ mình và em trai.
Bố của anh vì muốn cưới một kẻ thứ ba, đã bày ra kể hoạch đuổi mẹ anh ra khỏi nhà.
Mấy ngày trước ông nội của anh suýt chút nữa bị người ta hãm hại.
Từng chuyện từng chuyện một, không cái nào là không thấy đau lòng?
Cô và con trai đều muốn sống yên ổn qua ngày, không muốn tham gia vào cuộc tranh giành giàu có giữa họ.
Khi Dung Tư Thành trở về nhà, anh phát hiện ra tập tài liệu mà ông cụ đã đưa cho mình.
Lật xem từng trang một, lật đến trang cuối cùng cũng không tìm thấy điều gì đặc biệt.
Cho đến khi ánh mắt anh rơi vào trang cuối cùng của tập tài liệu.
Anh đưa tay rút ra một mảnh giấy gấp lại, bởi vì lớp xen kẽ không dễ thấy, nó được giấu kín đến nỗi sẽ không thể tìm thấy trừ khi nhìn kỹ.
Anh ngạc nhiên không biết ông nội lại chu đáo như vậy, nóng lòng mở ra xem thì thấy đó là bản báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ cha con.
Anh liếc nhìn mười dòng, cho đến khi anh nhìn vào dòng chữ cuối cùng: "Theo cơ quan có thẩm quyền xác định, hai người phù hợp với quy luật thừa kế, và xác suất hai người có quan hệ cha con là 99,99%!"
Trong khi Dung Tư Thành đang bị sốc, một làn sóng xuất thần khác ập đến.
Thảo nào ông nội thích Gia Hạo đến thế, thì ra ông đã sớm biết thằng bé chính là chắt của ông.
Ở một mình trong phòng, không phải sợ người ngoài nhìn thấy, cuối cùng thì cũng thấy vui rồi.
Anh cười mà trong mắt nóng như thiêu đốt, nhìn di ảnh người phụ nữ trên bàn đầu giường, "Mẹ, mẹ có cháu trai rồi!"
Sau đó, vào nửa đêm canh ba, anh gọi cho công ty chuyển nhà để chuyển nhà, vẫn nên công ty chuyển nhà đến giúp chuyển nhà đến chỗ Mộ Yến Lê.
Nửa đêm, công ty chuyển nhà đều cảm thấy hoang mang, giọng nói mơ mơ hồ hồ. "Thưa ngài, nếu ngài không vội, ngày mai chúng ta chuyển nhà được không? Tối rồi nên không tiện, sợ làm hỏng một số đồ của ngài!"
Dung Tư Thành không đợi được hai phút, vợ con anh ấy ở đó, làm sao anh có thể sống ở đây được, tuy chưa theo đuổi được nhưng trong lòng anh đã quyết định rồi. "Không sao, chỉ là một số vật dụng cần thiết hàng ngày, không có đồ dễ vỡ. Tôi sẽ trả gấp đôi giá, bây giờ đến chuyển ngay đi!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАP*Р.cом
Vì vậy, nửa đêm, biệt thự nhà họ Dung sáng rực rỡ, người ra vào tấp nập Khi Mộ Yến Lệ quay lại sau khi vứt rác, tình cờ gặp ai đó đang đi vào thang máy.
Cô tốt bụng để họ đi vào trước.
Thấy vẫn còn chỗ, cô cũng lên thang máy, nhìn người di chuyển: "Tầng bao nhiêu tôi ấn giúp anh" "Tầng 60"
Mộ Yến Lệ hơi ngạc nhiên thì ra tầng 60 sớm đã có người ở.
Thực tế, khi chuyển đến tầng 59 cô vẫn muốn sống trên tầng cao nhất để có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố. "Sao muộn như vậy mới chuyền nhà?" "Vâng, chủ nhà đang vội." "Tôi thấy các anh là công ty chuyển nhà Thuận Phong, sao tôi chưa từng gặp các anh nhỉ? Mấy ngày trước tôi gọi công ty chuyền nhà này để chuyển nhà."
Nhân viên chuyển nhà trả lời: “Chúng tôi là thời vụ, người ta là nhân viên chính thức, buổi tối không muốn làmthêm giờ
Mộ Yên Lệ hiểu ra: "Chủ nhà này của các anh họ gì vậy?
Nhân viên chuyển nhà: "Họ Dung!" Mộ Yến Lệ ngạc nhiên: "Họ Dung á?"
Không phải là Dung Tư Thành đấy chứ?
Ý tưởng này vừa nói ra rất nhanh chóng bị bản thân phản bác, làm sao có thể là Dung Tư Thành, người ta có biệt thự lớn không ở chạy đến sống ở nơi này làm cái gì?
Thành phố Cẩm Chướng cũng không ít người mang họ Dung. "Ding..."
Cửa thang máy mở ra và Mộ Yến Lệ bước ra ngoài.
Nhìn thang máy đi lên phía, vẻ mặt nghi hoặc, mơ hồ cảm giác được là Dung Tư Thành. Trong lòng có chút sợ hãi sẽ là Dung Tư Thành, trời ơi! Không thể nói nó như thế nào.
Cánh cửa mở ra, Mộ Gia Hạo đứng ở cửa: "Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì vậy?"
Mộ Yến Lệ nói: "Vừa rồi mẹ gặp công ty chuyển nhà chuyển đồ đến nhà ở tầng trên của chúng ta, hơn nữa còn nói chủ nhà họ Dung!"
Đôi mắt của Mộ Gia Hạo sáng lên ngay lập tức, nếu Mộ Yến Lệ vẫn ngờ ngợ, thì Mộ Gia Hạo chắc chắn người này là Dung Tư Thành.
Đây chính là cách cứu vấn mà anh đã nói
Xem ra người cha này của cậu vẫn rất đáng tin cậy. Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ mới mấy tuổi, cái miệng nhỏ không thể kiềm chế được mà nhếch lên.
Mộ Yến Lệ luôn cảm thấy thằng bé cười có chút gian gian, đi tới hỏi: "Con đang cười cái gì vậy?" "Không cười cái gì ạ." Mộ Gia Hạo kìm chặt lại khỏe môi. Mộ Yến Lệ giả vờ dữ tợn đi về phía cậu: "Mau nói đi, nếu không mẹ sẽ cù con."
Mộ Gia Hạo sợ đến mức quay người bỏ chạy vào nhà.