Mộ Yến Lệ đưa mắt nhìn xung quanh, nếu như muốn tránh khỏi thiết bị giám sát và tất cả mọi người thì ở trong phòng của ông cụ là điều dễ dàng nhất.
Cô chỉ vào vật trang trí nhỏ ở trên tủ đầu giường: “Họ có được lần thứ nhất thì ắt sẽ có lần thứ hai, chỉ cần anh thản nhiên bình tĩnh thì có thể tóm được kẻ ra tay
Dung Tư Thành lập tức hiểu ra: “Được
Khi hai người đang nói chuyện thì ông cụ ở trên giường bệnh từ từ mở mắt ra, vừa mơ màng lại có chút buồn ngủ nhìn những người ở xung quanh, thứ rơi vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt của Mộ Yến Lệ.
Ông ấy thoáng ngạc nhiên rồi sau đó rõ ràng: “Bác sĩ Mộ?"
Mộ Yến Lệ gật đầu, sau đó rút từng cây kim trên cánh tay của ông ấy ra và cười nói: “Ông nội, ông cảm thấy như thế nào ạ?”
Dung Mặc Huy mỉm cười gật đầu: “Cũng ổn, chỉ là có chút mệt mỏi, đầu óc có chút đần độn
Mộ Yến Lệ cười và dỗ dành: “Đây là tình trạng bình thường. Ông đã ngủ quá nhiều rồi, bây giờ cũng đã giữa trưa, giấc ngủ này của ông đúng là doạ chết người nhà của ông đấy.
Ông cụ bị dỗ dành đến vui mừng và cười nói rằng: “Họ chính là thích làm ầm mọi chuyện lên!” Mộ Yến Lệ cũng nói: “Ông nội, lần sau không được bướng bỉnh như vậy nữa đấy.
Dung Tư Thành đưa tay vào túi quần đứng ở trước giường, rũ mắt liếc nhìn người ở trên giường, mặc dù vẻ mặt của ông ấy trông cũng như thường, nhưng trong mắt của ông ấy vẫn có thể thấy được sự thoải mái và vui vẻ.
Dung Mặc Huy cười và nói rằng: "Biết rồi, biết rồi, lần sau ông sẽ ngủ ít lại!”
Dung Tư Thành cười thầm, giống như ông ấy nói ngủ lại thì có thể ngủ ít lại được vậy. Cả căn phòng trở nên ấm áp hơn nhiều vì ông cụ đã tỉnh giấc.
Cho đến khi
Cuộc gọi này mà Mộ Yến Lệ nhận được đã phá vỡ sự ấm áp này. “Cái gì? Thằng bé bây giờ như thế nào?”
Mộ Yến Lệ bị doạ đến đứng thẳng người dậy và sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. “Được được, tôi sẽ đến ngay”
Dung Tư Thành mặt mày nghiêm nghị nhìn lấy cô: “Làm sao vậy?” “Cô giáo nói, Gia Hạo bị một vài bạn học đánh, tôi phải đến đó xem thằng bé trước."
Mộ Yến Lệ nói và nhìn sang ông cụ: “Ông nội, ông phải nghỉ ngơi cho thật tốt, khi nào có thời gian thì cháu sẽ lại đến thăm ông ạ! Cháu đi trước đây Ông cụ trông cũng khá lo lắng, liền vội vàng hỏi: “Gia
Hạo không sao chứ?” “Không biết, cháu đến đấy xem trước ạ!”
Mộ Yến Lệ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc mà mình đem đến.
Dung Tư Thành nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đi cùng với Mộ Yến Lệ vô thức từ chối: “Không cần đâu, ông nội CÔ!" vừa tỉnh dậy, anh ở cùng với ông nội đi. “Đi thôi, ở đây có rất nhiều người và cũng không dễ gọi xe Dung Tư Thành đã giúp cô xách túi lên.
Ông cụ cũng hơi lo lắng nói: “Lát hồi dẫn thằng bé đến đây ông xem nào.
Mộ Yến Lệ nói: “Dạ được, ông nội, ông đừng lo lắng, Gia Hạo không sao đâu, chúng cháu lát nữa sẽ quay lại.”
Cả hai vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Dung Liên Á đang đợi ở ngoài cửa: “Chị cả, ông nội đã tỉnh dậy rồi, chị làm chút đồ ăn cho ông nội ăn nhé.”
Dung Liên Á mặt mày phấn khởi: “Ông nội tỉnh dậy rồi? Chị vào xem sao.” Sau đó bèn vội vàng bước vào phòng. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team *nha!!!
Cả hai người sau khi rời khỏi nhà chính thì đến thẳng nhà trẻ.
Lúc này, cô giáo của lớp họ đã đợi sẵn ở cổng trường, khi nhìn thấy Mộ Yến Lệ thì lập tức chào đón với vẻ mặt xin lỗi: “Mẹ của Mộ Gia Hạo, chị đừng lo, cậu bé không sao cả.". Truyện Sủng
Mộ Yến Lệ lúc này không còn tâm trạng nghe giáo viên nói nhiều lời nhảm nhí vô ích nữa và sốt ruột hỏi: “Thằng bé đầu rồi?”
Giáo viên nói: “Đang ở trong lớp, tôi định đưa cậu bé đến phòng y tế của trường nhưng cậu bé không chịu đi, nhất mực đòi tôi gọi điện cho chị và nói rằng chị chính là bác sĩ.
Mộ Yến Lệ không lên tiếng mà bước thẳng đến lớp học của họ.
Cô đã từng đến đây một lần vào lần đầu tiên đưa cậu bé đến trường nên cô nhớ được vị trí đại khái
Dung Tư Thành vẻ mặt trầm lặng và kìm cơn tức giận lại rồi hỏi: “Ai đã đánh cậu bé?”
Giáo viên vừa đi vừa nói: “Chúng đều là những đứa trẻ lớp lớn. “Bao nhiêu đứa trẻ?” “Ba đứa.
Dung Tư Thành hít một hơi thật sâu sau khi nghe thấy vậy, hai mẹ con nhà này tại sao lại cùng một ngày bị bắt nạt thế?
Khi vừa bước đến cửa lớp thì nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: “Có phải là nhóc đã đánh cháu của tôi không? Cái đồ tạp chủng mất dạy, hay lắm đấy, mau xin lỗi cháu của tôi đi!”
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, đây không phải là giọng nói của Hoắc Vân Hồng sao?
Bản năng của Mộ Yến Lệ còn nhanh hơn cả phản ứng, cô vài bước lao tới rồi một chân đạp tung cánh cửa lớp học, điều lọt vào mắt chính là một đám người đang vây lấy Mộ Gia Hạo.