Trong phòng khách.
Mộ Yến Lệ đã hoàn thành việc châm cứu và xoa bóp cho Tề Vấn Tiêu. Thấy Dung Tư Thành cứ im lặng, khoanh tay che mắt, trông rất mong manh, cô chưa từng thấy Dung Tư Thành như thế này bao giờ. “Anh không muốn nói chuyện với tôi sao?” Cô nói và ngồi xuống bên cạnh anh.
Dung Tư Thành không nói gì, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hai người bọn họ đang đứng trước mặt bảo vệ anh, mũi anh chua xót không giải thích được, anh vươn cánh tay ôm lấy Mộ Yến Lệ, đưa đầu của mình rúc vào cổ Mộ Yến Lệ và gọi cô: "Yến Lê!"
Mộ Yến Lệ được anh ôm thì cũng rất ngoan ngoãn, anh dùng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Không sao, nếu anh không muốn nói thì đừng nói." Dung Tư Thành hồi lâu vẫn không nói lời nào. Mộ Yến Lệ nói: "Nếu không muốn nói thì về nghỉ ngơi đi. Nếu có việc gì, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện."
Dung Tư Thành không muốn quay lại, anh giữ chặt cô. "Chắc em đã nghe Tề Vấn Tiêu nói với em rất nhiều điều về tôi, đúng không?"
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Ừm, cậu ấy nói mẹ anh bị người ta cố ý thiết kế tai nạn ngoài ý muốn, anh với cậu ấy đều đã hẹn trước là cùng đi theo mẹ, kết quả là anh lại ở lại nhà họ Dung, còn cậu ấy thì luôn mang ý kiến với anh!"
Dung Tư Thành mỉm cười, anh nhìn Mộ Yến Lệ: "Em nghĩ thế nào?"
Mộ Yến Lệ nhìn anh, mặc dù anh đang cười nhưng nụ cười của anh lại ảm đạm đến khó hiểu, cô cân nhắc lời nói của mình: "Anh có phải có điều gì khổ tâm không?"
Dung Tư Thành hỏi: "Tại sao em không nghĩ rằng là do tôi không nỡ rời xa vinh hoa phú quý thuộc về mình?" Mộ Yến Lệ nắm lấy tay Dung Tư Thành, chậm rãi nói: "Cảm giác không giống, hơn nữa anh đối với Tề Vấn Tiêu rất bao dung. Nếu thật sự không quan tâm đến cậu ấy, anh sẽ không để tôi trị bệnh cho cậu ấy, càng sẽ không ở phía sau âm thầm giúp cậu ấy, lần trước Tề Vấn Tiêu bị thương một vết ở cánh tay đúng không? Ngày thứ hai anh tới rất sớm, dưới đáy mắt còn có tơ máu, chứng minh là anh cả một đêm không ngủ, ngày thứ hai chúng ta mua thức ăn về nhà, anh giúp Tề Vấn Tiêu xách đồ, chứng mình là anh đã sớm biết chuyện Tề Vấn Tiêu bị thương rồi, thử liên kết mấy manh mối với nhau, chính là hôm tối anh không ngủ cùng ở với Tề Vấn Tiêu, rất có khả năng còn có đánh nhau với người ta! Một người anh có thể tùy lúc giúp em trai mình đánh nhau, có thể là người sẽ không nỡ buông bỏ vinh hoa phú quý hay sao?" Dung Tư Thành mỉm cười từ trái tim, không hổ là Yến Lệ của anh. "Đáng tiếc, Tề Vấn Tiêu sẽ không bao giờ hiểu được!" Mộ Yến Lệ suy nghĩ một hồi: "Cũng không phải, hồi đó cậu ấy mới bao nhiêu tuổi chứ. Đối với cậu ấy mà nói thì đó cũng là một đả kích lớn, anh là anh trai xấu bỏ rơi cậu ấy và mẹ, có ấn tượng như thế này lưu lại chủ yếu trong lòng, cậu ấy tất nhiên đều sẽ hướng đến hướng suy nghĩ tệ trước tiên. Mà tôi, là một người ở ngoài cuộc, càng không nói cùng anh qua lại bao nhiêu lâu như thế, đã sớm có hiểu biết nhất định về anh, nói một câu khó nghe, thì dù anh có làm gì với bọn họ, cũng không có gì ảnh hưởng được đến tình cảm em dành cho anh, tôi chỉ tìm ra lý do vì sao anh lại làm như thế thôi, con người luôn sẽ thiên vị, mà tôi thì thiên vị anh!"
Lòng người luôn sẽ thiên vị, mà tôi thì thiên vị anh! Câu nói này quả thực rất hay. Dung Tư Thành thực sự đã vô cùng tức giận và chán nản vào đêm nay, nhưng lúc này lại bị cảm động bởi cô.
Mộ Yến Lệ chưa bao giờ chủ động bày tỏ tình cảm của mình, nói thích thì càng khó hơn, giống như con trai của mình, thằng bé vô cùng kiêu ngạo và kỳ quặc.
Ngay cả khi anh hôn cô, cô sẽ rất mất tự nhiên.
Nhưng cô luôn có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh khi anh đang chán nản, giống như hành động trong tiềm thức đêm nay của mẹ con bọn họ, và câu nói vừa rồi, rõ ràng cô không nói một lời thích, nhưng anh đã biết rằng cô rất thích anh!
Thích, mới có dung túng!
Anh hôn nhẹ lên trán cô: "Cảm ơn em, Yến Lê
Vừa nói, anh vừa nằm lấy một tay của Mộ Yến Lệ: Có lẽ em nói đúng, tôi không nói gì nên cậu ấy không biết tôi đang nghĩ gì, chỉ là tôi không muốn cậu ấy biết được những chuyện trong bóng tối, tôi muốn cậu ấy được sống trong cuộc sống dưới ánh sáng mặt trời, lạc quan và phỏng khoảng, cùng lắm thì đừng có giống như tôi, khi chưa gặp được em, tôi thực sự giống như một cổ thi thể biết đi ấy, tôi không có lí tưởng hay viễn cảnh gì về tương lai, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi luôn là làm cách nào có thể giết Phan Tố Trinh và Dung Bạc Nam
Mộ Yến Lệ ngạc nhiên nhìn Dung Tư Thành.
Dung Tư Thành vô thức ôm chặt lấy cô: "Đừng sợ tôi, tôi chưa bao giờ dám nói cho em biết, chỉ sợ em sợ mà sẽ bỏ tôi đi!"
Mộ Yến Lệ vuốt ve lưng anh: "Đừng lo lắng, vì tôi đã đồng ý làm bạn gái anh, tôi biết những vấn đề sau này tôi sẽ gặp phải, huống chi Tề Vấn Tiêu đã nói với tôi điều này rất lâu rồi."
Dung Tư Thành xúc động không thể giải thích được: "Tôi sẽ bảo vệ em. Tôi không muốn em tham gia, nhưng kế hoạch vẫn luôn không có gì, thay đổi nhanh chóng. Tôi đã yêu em đến mức không có thuốc chữa rồi, và Vấn Tiêu đã trở thành một người như tôi." "Hai người như thế này có gì không tốt sao? Anh cũng không phải là đối với bất kì ai cũng lạnh lùng, đối với một người cứ được nước lấn tới tổn thương bản thân, thì phải biết ăn miếng trả miếng để nhắc nhở anh không phải người dễ bắt nạt, không cho người đó chịu khổ, thì không thể khuyên họ hoàn lương được! Mẹ anh bị bắt nạt đến mức này anh vẫn còn nhẫn nhịn được, tôi lại còn hoài nghi vô cùng, đều là người lần đầu làm người, làm gì có chuyện ai phải nhường ai ở đây!