Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 289: Bà chính là ác quỷ



**********

"Bốp.." Dung Bạc Nam sửng sốt, ôm ngay lấy Phan Tổ Trinh: "Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại động tay động chân thế? Con lâu lắm mới về nhà được lần."

Dung Uyển Nga theo bản năng lấy tay che mặt, ngay lập tức nước mắt trải dài, nhìn Phan Tổ Trinh với đôi mắt đau khổ, rồi giận dữ hét lên: "Chỉ vì tôi không nghe lời mà đánh tôi? Tôi còn là con gái của bà không? Tôi là công cụ của bà mà thôi! Bà độc đoán, hống hách, ích kỷ và tàn nhẫn, bà là phiên bản hiện đại của Võ Tắc Thiên, không! Bà chính là ác quỷ!"

Phan Tổ Trinh ban đầu còn có chút áy náy, nghe cô ta nói xong thì lửa giận bừng lên ngay lập tức, vùng vẫy khỏi vòng tay muốn đi tới đánh cô ta, nhưng lại bị Dung Bạc Nam ôm chặt. "Được rồi, đừng động chân động tay, với con mình còn tính toán vậy sao!" Phan Tố Trinh vùng vẫy: "Ông buông tôi ra!"

Dung Bạc Nam lôi kéo bà một cái: "Uyển Nga, con về trước đi, mẹ con bây giờ đang rất tức giận, không nên nói nhiều!"

Phan Tố Trinh chỉ vào cô ta, tức giận nói: "Tao là ác quỷ, thì mày chính là quỷ nhỏ, mày còn muốn so với tạo ai mạnh hơn à?"

Dung Uyển Nga cười chế nhạo: "Nỗi tủi nhục nhất của cuộc đời tôi là làm con gái của bà, làm gì nào có người mẹ nào như bà? Những người mẹ khác đều nhẹ nhàng với con cái của họ, và những cử chỉ thân mật như ôm hôn là chuyện bình thường, nhưng tôi từ khi còn nhỏ, có bao nhiêu mấy lần bà bế tôi chưa? Chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay? Khi tôi còn nhỏ, tôi không ngừng chăm chỉ học tập, không phải tôi thực sự thích học mà là vì tôi muốn gặp bà và nghe lời khen ngợi của bà, khi tôi bị cảm và sốt, luôn bên tôi là người giúp việc, tôi cả đêm không dám ngủ, bà không cần nghĩ liền vứt tôi ra khỏi phòng.

Bà không phải là mẹ của tôi, bà giống như chủ nợ của tôi thì đúng hơn, mỗi khi tôi gặp bà, bà luôn có những mệnh lệnh mới để đưa ra. Từ việc can thiệp vào lựa chọn cuộc sống của tôi, đến tiêu chí chọn bạn đời của tôi, tôi luôn nghe lời bà, và đối với mệnh lệnh của bà tôi không bao giờ làm trái lại, nhưng tôi phát hiện cho dù tôi có nỗ lực đến đâu, cho dù nghe lời đến như thế nào, bà luôn luôn không hài lòng! Mỗi lần đều là bà toàn đứng trên phương diện cách nhìn của bà để suy nghĩ sự việc, không hề suy nghĩ đến tôi."

Giọng cô ta trùng xuống, và khi Phan Tổ Trinh muốn phản bác lại, cô ta nói thêm: "Hoặc có thể nói như vậy là nói oan cho bà rồi, bà không phải là không nghĩ cho tôi, tôi chỉ là không quan trọng bằng việc kiếm tiền của bà mà thôi, cho dù là tôi hay bố, đều phải xếp sau cái lòng tham của bà, chỉ vì cái lòng tham không đáy đó, mà ai bà cũng dám từ bỏ! Bạn trai của tôi thì tôi tự tìm, những người đàn ông đó, nếu bà thấy ưng họ, thì bà cố gắng nhận thêm đứa con gái nuôi nữa mà gả cho họ!"

Nói xong xoay cô ta người rời đi! “Dung Uyển Nga, mày dám đi à!” Phan Tổ Trinh mắt đỏ hoe: "Mày đúng là cái đồ vô ơn, từ nhỏ tao dạy mày như thế à? Tao làm như vầy đều không phải là muốn tốt cho mày sao? Bây giờ mày sống sung sướng như này, công việc ổn định như này đều không phải là tao giúp mày sao? Mày còn muốn gì nữa?"

Dung Uyển Nga đột nhiên quay đầu lại: "Bà dạy tôi? Bà dạy tôi cái gì?"

Dung Bạc Nam lo lắng nói: "Uyển Nga, đừng nói lung tung nữa, con mau đi đi!"

Dung Uyển Nga nói: "Cha đừng lo lắng về điều đó. Con hiếm khi nói ra những điều mình cảm thấy trong lòng. Nếu bà ta tức giận, thì hãy giết con đi!"

Nói rồi nhìn Phan Tổ Trinh, nói: "Bà thấy tôi bây giờ sống rất vẻ vang à? Nhưng bà không biết thật ra tôi bị chứng bệnh ngất đi khi thấy máu, mỗi lần làm phẫu thuật thì tôi luôn đổ mồ hôi lạnh, bà có biết là tôi tạo bao nhiêu tội mới dám đứng ở bàn mổ để làm phẫu thuật như vậy không. Tôi một chút cũng không thích làm phẫu thuật cho người khác, càng không thích nhìn họ bị các dụng cụ y tế đâm vào. Bà không biết sau khi chia tay với bạn trai tôi phải mất bao lâu mới quên được anh ta! Bà không biết tôi vì bà mà nỗ lực, phấn đấu đến như nào? Tôi lớn rồi, về sau cuộc đời tôi thì tôi lựa chọn, những lời này, bà cứ coi như là lời bất hiếu của tôi, cho dù ra sao, tôi cũng biết ơn bà đã cho tôi sinh mệnh này! Tôi đi đây."

Nói xong cô ta xoay người rời khỏi biệt thự.

Phan Tố Trinh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, rốt cuộc cũng không gọi cô ta lại.

Dung Bạc Nam đỡ bà ta ngồi trên số pha: "Người làm mẹ như tôi lại thất bại như vậy à? Tôi bày mưu tính kể như vậy không phải chỉ muốn tốt cho nó thôi ư?" Dung Bạc Nam khẽ thở dài: "Bà đừng để bụng, con còn nhỏ, lớn lên ắt sẽ hiểu được ý tốt của bà thôi"

Phan Tố Trinh hỏi lại: "Con bé bị chứng bệnh ngất đi khi thấy máu?" "Điều này tôi cũng không biết, con bé khi về nhà cũng không nói gì."

Dung Bạc Nam nói: "Đừng ép buộc con bé, nó thích ai thì yêu người đó, giống như lời nó nói, tốt hay xấu đều là lựa chọn của nó."

Phan Tố Trinh nói: "Ông cho rằng tôi muốn ép buộc con bé à,Phan Văn Huy không thể trông cậy vào nữa, con bé lại cứng đầu như vậy, nếu như Dung Tư Thành và Tề Vấn Tiêu hợp lực lại, lại có sự bảo vệ của ông cố ngoại, thì chúng ta không có cơ hội chiến thắng!"

Dung Bạc Nam nói: "Đừng để bọn họ liên thủ là được Phan Tố Trinh ngạc nhiên nhìn ông ta: "Ông có cách gì rồi." à?"

Dung Bạc Nam nói: "Bà không phải có con át chủ bài sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv