Sau khi ngơ ra một lúc lâu, Lương Tử Huyên vừa nghe câu này đã có phản ứng: “Vì sao, tôi đã ký hợp đồng, nếu anh muốn hủy bỏ hợp đồng thì phải bồi thường hợp đồng cho tôi!”
Sở Minh Hoàng nói: “Đây là hợp đồng, trong đó có ghi rõ ràng, các nghệ sĩ phải nghiêm túc thực hiện kỷ luật tự giác trong thời gian hoạt động và không được gây ảnh hưởng xấu đến công ty hoặc công việc, nếu không công ty có quyền chấm dứt hợp tác! Cô còn chưa bắt đầu đóng phim mà đã có quá nhiều tin tức tiêu cực, tôi chỉ là đang ngăn chặn tổn thất kịp thời!”
Lương Tử Huyên mở to mắt đọc rõ dòng chữ, đột nhiên có cảm giác như tránh vỏ dưa gặp vỏ dứa. Cô ta rất thích bộ phim này và đã đọc kịch bản nhiều lân.
Nhân vật lần này của cô ta chỉ là vai nữ phụ, nhưng nhân vật này lại có một tính cách rất dễ thương, nếu bộ phim này trở nên nổi tiếng, dự kiến sẽ quay phần thứ hai.
Cho nên cô ta mới năn nỉ cha cô ta đầu tư 90 tỷ để có được vai diễn này. Cô ta thật sự tự hào vì cô ta cảm thấy mình đã được tham gia vào bộ phim này.
Chỉ là cô ta không ngờ mọi chuyện sẽ chấm dứt sớm như vậy. “Tổng giám đốc Sở, anh hãy tôi một cơ hội, tôi hứa tôi sẽ chấp hành nghiêm chỉnh nghĩa vụ của mình và tập trung diễn thật tốt trong tương lai!”
Sở Minh Hoàng lạnh lùng nói: “Tôi rất coi trọng bộ phim này, cũng lo lắng vì một vài diễn viên mà làm ảnh hưởng đến rating của bộ phim, cho nên hãy hiểu cho tôi, coi như tôi giữ thể diện cho cha cô, tôi sẽ không tuyên bố với truyền thông, cô có thể nói với bên ngoài là do cô hủy hợp đồng”
Lương Tử Huyện cảm thấy mơ hồ, cô ta sai rồi, để vụt mất một vai diễn như vậy.
Tất cả là vì Mộ Yến Lệ, đều là vì cô ta.
Nếu cô ta và Yến Lệ không mặc váy giống nhau, cô ta không phải một hai công bố với mọi người, cô ta cũng không tới mức mất hết mọi thứ như vậy.
Cô ta oán hận rời khỏi phòng, rời khỏi chỗ này trong tiếng bàn luận chỉ trích của mọi người.
Mộ Yến Lệ thấy vậy, cô cảm thấy rất lạ, đúng lúc Sở Minh Hoàng đi ra khỏi phòng, cô hỏi: “Cô ta làm sao vậy?” Sở Minh Hoàng nói: “Hủy hợp đồng!”
Mộ Yến Lệ hỏi: “Bởi vì em sao?”
Sở Minh Hoàng nói: “Có có một phần là vì em, nhưng không phải là tất cả, coi như muốn lăng xê loại người bất tài như cô ta cũng vô dụng, anh cũng lo cô ta làm ảnh hưởng đến rating của bộ phim!”
Mộ Yến Lệ hỏi: “Vậy anh có sẵn diễn viên thay thế không?” “Không phải diễn viên luôn có sẵn sao? Thử duy nhất công ty anh không thiếu chính là diễn viên.” Sở Minh Hoàng nhìn Mộ Yến Lệ: "Nhân vật này dám yêu dám hận, tính tình kiêu ngạo, rất giống em! Em có hứng thú không?” Mộ Yến Lệ nở nụ cười: "Không đâu, em còn bận rất nhiều việc!”
Sở Minh Hoàng trừng mắt nhìn cô: “Anh biết ngày nào em cũng bận thiết kế nhưng em cũng phải quản lý công ty nữa!"
Mộ Yến Lê: “Không phải bây giờ em tới rồi sao?” Sở Minh Hoàng nói: "Em tới đây để làm loạn!”
Mộ Yến Lệ trừng hắn: “Ai? Sở Minh Hoàng, nếu anh đã nói như vậy, em sẽ đi!”
Sở Minh Hoàng hừ một tiếng: “Đi đi đi, anh cũng đi!”
Mộ Yến Lệ giữ chặt anh “Vậy anh muốn thế nào?”
Sở Minh Hoàng nói: “Vậy em thử xem, không phải là em chưa từng diễn qua, với lại nhân vật này anh cũng không muốn đưa cho người khác, tổng cộng là chín cảnh quay, thuận lợi thì chỉ hoàn thành trong mấy ngày, cũng không làm mất của em qua nhiều thời gian, em nghĩ thử đi, em đóng phim truyền hình, mọi người đều biết em, trở thành ngôi sao nổi tiếng trên cả nước cũng tốt!”
Mộ Yến Lệ bị anh ta làm cho dao động: “Anh chờ em suy nghĩ mấy ngày đã!” “Cái gì mà mấy ngày?" Sở Minh Hoàng trừng mắt nhìn cô: “Chỉ có một ngày