Lúc này Mộ Yến Lệ làm sao biết được, cô đã bị người ta dị nghị luận khắp nơi.
Các phóng viên cũng hiếm khi gặp được một mỹ nữ như vậy, đèn flash lóe lên không ngừng, biết rõ đấy không phải là diễn viên chính, nhưng bọn họ nguyện ý lãng phí cả cuộn phim để chụp cô.
Không phải vì bất kì lí do nào khác, chỉ là cảm thấy rằng cô thực sự đẹp.
Một bộ váy đỏ, rõ ràng không lộ ra như những ngôi sao khác, nhưng lại cảm thấy dụ dỗ, mê hoặc không giải thích được.
Mọi người thấy cô mỉm cười cầm bút ký trong khay, ký tên vào tường chữ ký.
Mà ngay khi cô ký tên, mọi người mới phát hiện phía sau váy của cô không giống với Lương Tử Huyên, thiết kế phía sau lưng váy của cô vừa đúng lúc lộ ra xương bướm của cô, xinh đẹp lại gợi cảm.
Mọi người lại một trận kinh ngạc và bàn tán xôn xao: "Wow! Đẹp quá!” “Trong thời đại khoe ngực, lộ hàng, khoe mông, quần tất, thì có thể thấy rằng là người ta giỏi hơn nhiều." “Đúng vậy, thật đẹp, tôi thấy trang phục này cũng chỉ có cô ấy có thể mặc lên được, một màu sắc tươi sáng như vậy, nếu không phải người có tỷ lệ vóc dáng chuẩn, khí chất đủ mạnh, làn da đủ trắng, thì rất khó tôn lên vẻ đẹp của bộ thiết kế này!”
Mộ Yến Lệ đặt bút ký trở lại khay, đi về phía dưới khán đài, cô vốn định tìm Dung Tư Thành và anh họ cô đang ở đầu, nhưng vừa đi được hai bước.
Trước mặt gặp phải một nhóm phụ nữ, cầm đầu chính là Lương Tử Huyên.
Ánh mắt của cô bất giác đánh giá từ trên xuống dưới bộ trang phục trên người cô ta, thật sự là có chút dở khóc dở cười.
Ngược lại cô ta lại rất nghe lời, đã biết dùng thiết kế của cô. Đáng tiếc một ý tưởng tốt như vậy, được thiết kế thành như vậy, cũng thật sự là chà đạp tâm tư của cô.
Mà trang phục này đẹp như vậy mà?
Tại sao mặc trên người cô ta lại không được tự nhiên vậy, có chút chẳng ra cái gì cả!
Lúc này, cô lại không nghĩ được một từ nào thích hợp để miêu tả cô ta của hiện tại, ngược lại Lương Tử Huyên khí thế hùng hổ mở miệng: “Nói rằng ý tưởng của tôi chưa trưởng thành, vậy mà cô vẫn sử dụng ý tưởng của tôi? Còn mặc trang phục giống hệt tôi đến đây, cô đang bắt chước ai vậy?”
Mộ Yến Lệ nhíu mày, nhất thời đều cho rằng tại mình có vấn đề, cô khó có thể tin, hỏi: "Cô nói gì cơ?”
Lương Tử Huyên khẽ nâng cằm lên, vừa rồi còn có chút chột dạ, giờ phút này cũng không biết có phải đuổi vịt lên kệ nên cô ta không thể không tiếp tục, hoặc có thể nó là nói dối nhiều liền trở thành sự thật.
Nghĩ trong lòng, dù sao cô cũng không có chứng cứ, ý tưởng này không phải là do cô nói thì có thể là ai nói!
Cô ta nâng cằm của mình và nói: "Tôi nói, không phải là studio Yến Lệ của cô được gọi là nơi duy nhất của những chiếc váy sao? Tại sao bà chủ phòng studio của cô lại mặc trang phục giống như tôi?”
Mộ Yến Lệ lúc này cũng nghe rõ, dám chắc cô ta đã ngang nhiên nói trắng thành đen.
Cô khoanh tay trước ngực của mình nhìn cô ta và mỉm cười với một nụ cười vui vẻ trên đôi môi của cô: "Bởi vì có quá nhiều người không biết xấu hổ như cô!"
Lương Tử Huyên chỉ ngón tay vào cô, nhất thời thật đúng là không biết nói cái gì mới tốt. "Không phải cô nói đi thảm đỏ là phải lộ, không lộ không ai nhìn sao? Tại sao cô lại nghe lời tôi và sử dụng sức sáng tạo của tôi? Thật là..." Mộ Yến Lệ không nói gì chỉ lắc đầu, cố tình dùng lời nói của cô biến thành lời nói của cô ta? "Cô thực sự là một chút khí phách cũng không có!”
Mọi người nghe vậy, cùng nhìn về phía Lương Tử Huyền. "Ý cô là sao? Đó là ý tưởng của ai?"
Lương Tử Huyên có chút tức giận, đúng lúc này điện thoại di động của cô ta bỗng nhiên vang lên một tiếng, cô ta cầm lấy nhìn, phía trên không nhắn nhiều chữ dư thừa, chỉ xuất hiện một câu: 'Giám sát đã bị xóa
Nhìn thấy dòng chữ đã xóa, cô ta trở nên tự tin và mạnh mẽ: "Đương nhiên là của tôi! Tôi nói ở phần ngực này thiết kế thành hình cánh hoa, cô nói ngôi sao như tôi đi thảm đỏ không phải là để lộ sao? Không lộ không ai nhìn, nhất định phải thay đổi thiết kế, chỗ này của tôi phải lộ ngực, tôi liền không đồng ý, sau đó tôi rời đi. Không nghĩ tới, cô lại dùng chính ý tưởng của tôi! Hiện tại còn ngang nhiên trả đũa lại tôi!”
Mộ Yến Lê: "...