*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người lái xe chạy thẳng tới Chốn Bồng Lai.
Chốn Bồng Lai là nơi ăn chơi lớn nhất thành phố Cẩm Chướng, có đầy đủ ăn nhậu chơi bời, chỉ có những thứ anh không ngờ tới chứ không có thứ gì người ta không làm được. Đương nhiên những người có thể tới đây cũng đều giàu sang phú quý.
Mấy người vừa tới đại sảnh thì tình cờ gặp nhóm người Lục Việt Anh, Tần Dương Đức, nam nam nữ nữ cộng lại có bốn năm người. Mọi người nhiệt tình chào hỏi Dung Tư Thành, xem ra đều là bạn bè khá thân. Một người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ nói với mọi người: “Tần Dương Đức, các cậu lên trước đi, tôi sẽ tới ngay”
Đám người Tần Dương Đức đi trước, Lục Việt Anh ôm vai bá cổ Lâm Hà Vinh: “Cậu về nước hồi nào vậy?”
Lâm Hà Vinh cười chào hỏi anh ta: “Anh Việt, hôm nay em mới về nước”
“Vậy thì vừa lúc đi với nhau đi, đón gió tẩy trần cho cậu” Lục Việt Anh nói. Lâm Hà Vinh muốn đi, nhưng nhìn Mộ Yên Lệ, sợ cô sẽ không quen nên đang định từ chối, Dung Tư Thành lại lên tiếng: “Còn cần cậu à?”
Lục Việt Anh bất mãn tặc lưỡi: “Anh trả tiền là được.”
Dung Tư Thành: “Không muốn chơi với cậu”
Lục Việt Anh trợn trắng mắt: “Nếu không phải thấy chỗ anh có gái xinh thì làm như tôi muốn mời anh lắm ấy”
Anh ta là người rất dễ gần, nói rồi đi về phía Mộ Yến Lệ: “Cậu ta sợ cô không quen, nhưng bạn bè chính là dùng để làm quen, trước lạ sau quen. Còn nhớ tôi không? Chúng ta gặp nhau lần thứ hai rồi đấy”.
Mộ Yến Lệ ngẩn người, sao cô không có ấn tượng gì hết vậy? Cô cười xấu hổ: "Xin lỗi, tôi quên mất rồi.”
Dung Tư Thành không kiên nhẫn đạp Lục Việt Anh một phát: “Cút đi, mau cút!”
Lục Việt Anh né tránh: "Giữa nơi công cộng, chú ý thái độ của anh.”
Dung Tư Thành đều bị chọc giận cười: “Nói chuyện với loại người như cậu thì cần gì ý thức?”
Mộ Yến Lệ nhìn Dung Tư Thành. Anh ta cũng không phải lạnh lùng khó tiếp cận, lúc giao lưu với anh em của mình vẫn vừa nói vừa cười.
Lục Việt Anh không so đo với anh, lại gần Mộ Yên Lệ: “Chính là ở quán bar Thiên Đường, cô với Dung Tư Thành đấu giá với nhau ấy, còn nhớ không? Tôi ở ngay trên lầu. Lúc đó tôi quả thực rất kinh ngạc về cô, không, là kính nể, cô là người đầu tiên khiến anh ta chịu
thiệt lớn đến thế!”
Dung Tư Thành: “Sao cậu nói nhảm nhiều vậy hả?”
“Tôi chỉ khen mỹ nữ thôi mà”
Mộ Yến Lệ bóp trán, sao cô không cảm thấy anh ta đang khen mình vậy?
“Thực ra... là anh Dũng muốn tạo phúc cho xã hội!”
Lục Việt Anh cười nói: “Cô đã nói thay cho anh Dung rồi à? Vậy thì đi thôi, bên trên đều là bạn bè của anh ấy, tôi sẽ giới thiệu cho hai bên làm quen. Cô đừng từ chối, một là chúng tôi đi theo các cô, hai là các cô đi cùng chúng tôi”
Mộ Yến Lệ mỉm cười: “Xem anh Dũng muốn thế nào. Tôi thì sao cũng được”
Lục Việt Anh cười nói: “Đi thôi, ba người các cậu thật là không quan tâm anh em gì hết.” Nói rồi anh ta choàng vai Lâm Hà Vinh, đi lên lầu.
Dung Tư Thành bất đắc dĩ nói: “Nếu cô không thích thì đừng miễn cưỡng. Chúng ta tới nơi khác ăn”
Mộ Yến Lệ nói: “Không sao, đi thôi” Dưới sự dẫn dắt của nhân viên tạp vụ, hai người đi vào phòng VIP Xem ra Dụng Tư Thành thường xuyên tới nơi này. Nhân viên phục vụ ở đây thấy anh đều khách sáo chào hỏi: “Sếp Dung, mời vào đây” Ngay cả cô đi đằng sau cũng được xem trọng, mỉm cười gật đầu chào với cô.
Đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là ánh đèn nhiều màu mê ly, cứ như rơi vào mộng cảnh, trang sức hình thù kỳ lạ, sofa bằng da, không gian lớn có thể dung nạp ít nhất mấy chục người, một tấm bình phong khắc quốc họa, bên trong còn có không gian, chắc là khu vực giải trí như bàn mạt chược, bàn billiars...
Mấy người vào phòng trước đang cười nói với nhau. Bàn vuông rộng lớn bày đầy rượu. Màn hình TV chiếm gần nửa mặt tường đang phát một ca khúc trữ tình, một người đàn ông đứng đằng trước ca hát, thấy họ tiến vào thì cười phất tay chào họ, sau đó tiếp tục ca hát thâm tình: “Bởi vì ngày mai em sẽ là vợ người ta, hãy để anh nhớ nhung em lần cuối.”
Lục Việt Anh nhìn người đàn ông đang hát: “Được rồi được rồi, đừng hát nữa, không thấy có mỹ nữ hả?” nói rồi, anh ta nhìn về phía Dụng Tư Thành, nhếch môi cười tà tứ trêu ghẹo: “Tới đây đi, màu giới thiệu cho chúng tôi đi”
Dung Tư Thành nói: “Mộ Yến Lệ, là một bác sĩ rất tài giỏi. Lục Việt Anh, kẻ đáng ghét nhất”
Lục Việt Anh nghi hoặc nhìn Dung Tư Thành, nở nụ cười ẩn ý: “Bác sĩ à? Không biết cô Mộ chuyên trị phương diện nào? Tâm lý hay là sinh lý?”.
Vừa dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, nhất là mấy người đàn ông càng cười càn rỡ. Hai cô gái coi như cười mờ mịt, nhưng cũng hiểu được ý của Lục Việt Anh. Anh ta giơ tay đặt lên môi nhìn đám người đang ồn ào: “Suyt! Đừng ồn! Tôi hỏi nghiêm túc đấy, mấy người đừng suy nghĩ xấu xa”
Dung Tư Thành trừng anh ta: “Cậu muốn khám hả?”
Lục Việt Anh tặc lưỡng: “Anh xem, không cho tôi tìm hiểu sâu hơn à?”
Mộ Yến Lệ là người chịu chơi, cũng đã quen với muôn màu muôn vẻ đàn ông, trường hợp này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cô cong môi cười khẽ: “Phương diện nào tôi cũng chữa được? Không biết anh có vấn đề về tâm lý hay có vấn đề về sinh lý?”.
Cô vừa dứt lời, mọi người lại cười ầm lên. Mấy người đàn ông trêu ghẹo: “Anh Việt gặp được đối thủ chưa?”
“Nói nghe xem rốt cuộc anh có vấn đề gì?”
“Anh Việt, có phải anh liệt dương không?”
Lục Việt Anh sẵng giọng: “Mẹ kiếp! Mày mới liệt dương!”
Mộ Yên Lệ vẫn nghiêm trang nói: “Anh Lục đừng giấu bệnh sợ thầy, có vấn đề thì cứ nói thẳng ra đi, tôi bảo đảm sẽ đối xử bình đẳng, không hề có thành kiến với anh
Lục Việt Anh chắp hai tay vái lạy Mộ Yến Lệ: “Chị Lệ, tôi sai rồi, tôi không đùa với cô nữa”
Đúng lúc này, một giọng nam vang lên: “Cô Mộ thật toàn năng, bệnh tâm lý hay sinh lý cũng chữa được. Tôi muốn hỏi thử cố chữa bệnh sinh lý cho đàn ông bằng cách nào? Chữa trên giường bệnh hay là chữa trên giường? Ha ha ha.”
Người đàn ông lên tiếng tên là La Bằng, mặt mày xấu xí đáng khinh, vừa nói vừa chớp mắt với mấy người đàn ông, giọng nói đầy ám chỉ.
Anh ta vừa dứt lời, Dung Tư Thành cầm lấy chiếc ly bên tay ném về phía anh ta, lạnh giọng nói: “Cậu ăn nói kiểu gì thế hả?”
La Bằng giơ tay chắn ly theo phản xạ. Ly đập trúng tay, bị đau không có gì, chủ yếu là mất mặt. Thấy sắc mặt Dung Tư Thành đã trầm xuống, anh ta cứng đờ một lát, cười ngượng ngùng: “Tôi đùa thôi.”