Tề Vân Tiêu còn chưa kịp kinh ngạc thì cậu bé đã chuyển động. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang cáu kỉnh vừa rồi trở nên nghiêm túc, những ngón tay của cậu bé thao tác trên bàn phím nhanh như gió, các mã trên màn hình vẫn không ngừng xuất hiện. Những kỹ thuật đó mới đầu không thành công, bỗng chốc tăng lên 100.
Tất cả kỹ năng đó đã khiến Tề Vân Tiêu kinh ngạc đến mức há hốc mồm, ngón tay chỉ vào Mộ Gia Hạo: “Ôi mẹ ơi! Thành...thành công rồi? Đây là sao chứ?” “Có nhìn rõ hết chưa? Cậu bé đã làm thế nào vậy?” “Nhìn rõ gì chứ? Tay của đứa nhỏ tốc độ quá nhanh?” “Phải đó, chúng ta phải mốt 1 giờ mới làm được, cậu bé chưa cần đến 1 phút?” “Trời đất ơi, tôi đã nhìn thấy cái gì thế này!”
Những tiếng bàn luận ầm ĩ bên tai, Tề Vân Tiêu kinh ngạc đến mức không nói nên lên. Có thể thành công hay không thì kịp thời chưa nói đến, nhưng anh ấy tin lời của anh cả nói rồi, cậu bé này rất tự tin, rất giỏi, rất có bản lĩnh! “Mấy phút rồi?” Anh hỏi.
Nếu như cứ tiếp tục với tốc độ này, việc hoàn thành trong 10 phút là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. “9 phút rồi!” Những người xem xung quanh trả lời.
Ngay khi giọng nói của họ vang lên, Mộ Gia Hạo ấn phím enter, màn hình máy tính sáng lên, tất cả những người cổ vũ ngay lập tức trở nên kích động.
Sau khi kiểm tra và thử nghiệm, cuối cùng bọn họ không thể không thừa nhận rằng họ đã bận rộn cả đêm thế nhưng mà việc này lại được một cậu nhóc giải quyết chỉ trong vòng chưa đến 10 phút?
Đây chắc chắn là một sự mất mặt lớn nhất từ trước đến nay!
Mộ Gia Hạo hững hờ đi tới, ngẩng đầu lên nhìn anh: “150 tỷ a!”
Nói xong, cậu bé trực tiếp bước ra ngoài.
Tề Vân Tiêu nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó anh mỉm cười, nở một nụ cười tươi rói.
Cháu trai nhỏ của anh ấy lợi hại như vậy sao? Chẳng trách nào anh cả của anh ấy lại như vậy cả ngày.
Tề Vân Tiêu vội vàng bước ra ngoài, các nhân viên bên ngoài cũng đang reo hò: “Wow, cuối cùng máy tính cũng ổn rồi!” “Chúng ta cuối cùng không phải dùng tay viết nữa rồi!”
Dung Tư Thành ôm Mộ Gia Hạo vào lòng, nhìn thấy Tề Vân Tiêu đi ra, anh nói: “Từ lúc mọi người đi vào đến bây giờ đi ra còn chưa đầy 10 phút.
Tề Vận Tiêu không muốn để Dung Tư Thành đắc ý như thế, thế nhưng đứa cháu trai nhỏ này thực sự đã khiến anh tâm phục khẩu phục, anh đưa mắt nhìn về phía Mộ Gia Hạo: “Cháu đã giúp cho chủ một việc lớn rồi, cháu muốn gì chú mua cho cháu.
Tề Vân Tiêu nói là “chú” chứ không nói là “chú Tề”!
Mộ Gia Hạo cũng cảm thấy có chút áy náy trong lòng, muốn nói thật cho anh ấy, vì vậy cậu bé đưa mắt nhìn Dung Tư Thành. Dung Tư Thành nhìn cậu bé bằng ánh mắt khích lệ, việc con trai anh có thể nhận thức như vậy cũng khá là tốt.
Mộ Gia Hạo nhìn Tề Vân Tiêu chớp mắt, sự ranh mãnh không thể che giấu được trong đôi mắt ấy: “Chú ơi, chú không cần mua gì cho cháu cả, cũng không cần 150 tỷ đâu ạ, chỉ cần chú hứa với cháu một chuyện là được.”
Tề Vân Tiêu nhíu mày, được cháu trai chiếu cổ, anh cười đùa: “Gì cơ? Không cho chủ theo đuổi mẹ cháu nữa sao? Như thế thì không được đâu. Cháu tài giỏi như thế, chú càng muốn cháu làm con trai chú đó.”
Mộ Gia Hạo nghe vậy sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại, nhìn Tề Vân Tiêu với ánh mắt lạnh lùng, hung dữ nói: “150 tỷ, 1 đồng cũng không được thiếu. Nói xong, cậu bé kéo Dung Tư Thành rời đi: “Chú Dung, chúng ta đi thôi.”
Tề Vân Tiêu không biết rằng một câu nói đùa như vậy lại khiến cậu bé có phản ứng mạnh như thế, anh ấy còn chưa kịp nói gì thì cậu bé đã kéo Dung Tư Thành đi mất rồi.
Dung Tư Thành liếc nhìn Tề Vân Tiêu, anh lắc đầu không nói nên lời, trên mặt anh tràn đầy sự bất lực Anh ấy làm gì có cách gì chứ?
Con người ta luôn phải trả giá cho sự sai lầm của mình. Không sao cả! Em trai của anh cũng chỉ cần trả có hơn 100 tỷ thôi, cứ nghĩ về cả nghìn tỷ lúc ban đầu của anh mà xem...
Không!
Không phải là nghìn tỷ! Anh ấy đã tổn thất 3 nghìn tỷ còn có cả 3 nghìn tỷ đem đi đấu giá nữa mà?
Còn có cả việc Mộ Yến Lệ đã khiến 150 tỷ của anh mất tiêu nữa?
Ôi!
Nói nhiều quá cũng là một bài học!