Ngày tiếp theo.
Mộ Yến Lệ bị đánh thức trong giấc mơ bởi một mùi thơm nồng nặc. Gần như ngay lập tức, cô đã xác định được người đến là ai.
Mùi hương này quá quen thuộc.
Cô thậm chí không thèm xỏ giày, bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng ngủ.
Quả nhiên...
Người đàn ông cao lớn trong bếp kia không phải là bạn trai của cô sao?
Cô nở một nụ cười.
Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông trong bếp quay đầu nhìn lại, thấy là cô, lập tức đặt chiếc thìa trên tay xuống, bước về phía cô. “Dậy rồi sao?"
Mộ Yến Lệ cũng đi ra, cười hỏi: “Sao hôm nay anh tới sớm vậy?”
Dung Tư Thành nghiêm túc nói: "Tối hôm qua vẫn chưa làm cho em bữa tối, hôm nay muốn làm bữa sáng cho em sớm một chút.” “Anh làm món gì đó?” Mộ Yến Lệ ngước cổ xem.
Dung Tư Thành nói: “Một món canh chua cay, bánh, cháo, dưa chua và trứng luộc, em còn muốn ăn gì nữa không?”
Mộ Yến Lệ cúi đầu suy nghĩ một lát: "Bữa sáng cứ như vậy đi, Dung Tư Thành, anh có biết làm sủi cảo không?”
Dung Tư Thành bất ngờ: “Em muốn ăn sủi cảo sao?” “Đúng vậy, tôi muốn ăn, từ khi mẹ tôi qua đời, đã hơn 10 năm chưa được ăn sủi cảo...
Mộ Yến Lệ tiếp tục giải thích: “Không phải là chưa ăn, ăn bên ngoài không tính, ý tôi là không được ăn ở nhà” “Em muốn ăn nhân gì?” “Nhân tôm tươi, cắn một miếng là cảm nhận được cả con tôm...
Mộ Yến Lệ vừa nói vừa nuốt nước miếng, cảm giác giống như đang được ăn vậy.
Dung Tư Thành cười dịu dàng, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Được."
Mộ Yến Lệ vui sướng: “Anh sẽ làm sao?”
Dung Tư Thành đắc ý: “Cái này có gì khó chứ?” Mộ Yến Lệ cười, thật tuyệt khi có một người bạn trai cưng chiều mình.
Trong giây phút cao hứng, cô hôn lên môi anh, Dung Tư Thành lập tức bốc hỏa, vừa định hôn cô sâu hơn thì phát hiện cô đang đi chân trần, không biết là do anh nhìn chăm chăm hay mặt đất quá lạnh, bàn chân cô cứ uốn éo liên tục.
Anh lập tức nhíu mày: “Sao em lại không đi giày? Chân lạnh lắm không?”
Nói xong, anh cúi người bế cô lên, đưa cô vào phòng ngú. Mộ Yến Lệ có chút ngại ngùng, lúc ấy biết anh tới đây, cô háo hức tới mức quên đi giày, nhưng có không thể nói ra, không chừng cô nói xong sẽ làm cho người đàn ông này không ngừng đắc ý!
Dung Tư Thành đặt cô lên giường, dùng hai bàn tay to nắm lấy đôi bàn chân lạnh ngắt, không hề có một chút gì là ghét bỏ.
Điều này làm cho Mộ Yến Lệ không được tự nhiên: “Không cần đầu, tôi đi giày vào là được rồi.” Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng nhúc nhích, để tôi ủ ấm cho em.
Mộ Yến Lệ cuối cùng cũng ngồi yên không nhúc nhích, bàn chân ấm áp làm cho lòng cô cũng ấm dần lên.
Cô và đàn anh thân như vậy, nhưng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, đây sự khác nhau của bạn trai và đàn anh sao?
Dung Tư Thành nắm lấy đôi bàn chân, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Chân của bạn gái anh đẹp như vậy, lại trắng nõn, ngón chân tròn trịa đáng yêu, chân cô cũng không quá lớn, cũng gần bằng bàn tay của anh.
Mộ Yến Lệ nhíu mày, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt gì chứ?
Đối với cô, anh đang lộ ra một bộ dạng thèm khát, chẳng lẽ muốn ăn thịt chân kho tàu?
Cô nuốt nước miếng, rút chân mình về: “Ổn rồi, tôi không lạnh nữa"
Cô lo lắng chân mình bị lấy làm thịt kho tàu