"Giả vờ với tôi?” Cảnh Mai Chi cười lạnh: "Tôi không quay đầu nhanh như chị, nhưng tôi nghĩ lại, nhớ rõ, tối hôm qua chị nói căn phòng đó chị đi vào xem và nói không có ai, tôi mới trốn vào, kết quả Phan Văn Huy lại ở bên trong, chị giải thích thế nào?”
Vương Bích Hà giống như bừng tỉnh, vội vàng giải thích: "Cô nghe tôi nói, tôi thật sự không biết sao Phan Văn Huy lại ở bên trong, tôi thật sự nhìn không thấy, nhưng lúc đó Phan Văn Huy không có ở đấy, sau đó tôi không phải là ra ngoài tìm cô sao? Có lẽ khoảng thời gian tôi đi tìm cô, anh ta cùng lúc đi vào, vậy lúc cô đi vào và phát hiện Phan Văn Huy, sao cô không ra ngoài?”
Cảnh Mai Chi hai mắt nhìn chằm chằm Vương Bích Hà: "Lúc tôi đi vào, anh ta liền nhào về phía tôi, có thể thấy được anh ta đã sớm biết tôi sẽ đi vào, mà chị chính là người dẫn tôi vào phòng đó, tôi nói chị đưa tôi về nhà, chị cũng không chịu, liệu có phải là chị đã sớm lên kế hoạch rồi?”
Vương Bích Hà ngụy biện: "Mai Chi, chúng ta là chị em nhiều năm như vậy, sao cô có thể hoài nghi tôi như vậy? Tôi không đưa cô về nhà còn không phải là giúp cô che giấu, lo lắng cha mẹ cô sẽ biết sao? Tôi nói tìm cho cô một người đàn ông, cô lại không cần, nhất định phải thủ thân như ngọc cho Dung Tư Thành, tôi lúc này mới nói đưa cô nhất trong phòng, về phần Phan Văn Huy nhào tới cô không phải là rất bình thường sao? Phan Văn Huy kia là một công tử, vô cùng hứng thú với phụ nữ, huống chi là anh ta đã mơ ước cô từ lâu. Cô không thể nói tôi đã lên kế hoạch dựa trên điều đó, phải không? Tôi đang giúp cô!”
Cảnh Mai Chi gật đầu: "Được, chuyện này coi như chị ngụy biện thành công. Tối hôm qua chị vẫn luôn ám hiệu cho tôi bảo tôi chuốc say Mộ Yến Lệ, tôi nghĩ tôi hạ thuốc vào trong rượu của Mộ Yến Lê, chị cũng biết chứ? Nhưng ở trên bàn rượu, Mộ Yến Lệ đổi ly rượu của tôi, tôi lo lắng cho nên bản thân đã cúi đầu và không phát hiện điều đó, nhưng tôi cũng không tin chị cũng không thấy, nhưng chị cứ như vậy trơ mắt nhìn tôi uống ly rượu đó, chị không phải là muốn nhìn tôi xấu xí sao?”
Vương Bích Hà vẻ mặt bất lực nói: "Chuyện này tôi thật sự oan uổng, tôi thật sự không thấy, chiếc đĩa bị vỡ đều thu hút sự chú ý của chúng tôi, hơn nữa Mộ Yến Lệ còn liên tục hỏi cô có bị thương không, tôi lo lắng cho nên tôi luôn nhìn về phía cô, căn bản không phát hiện Mộ Yến Lệ đổi ly rượu lúc nào. Không tin, cô có thể hỏi Lục Việt Anh và Tần Dương Đức, họ cũng ngồi cùng bàn ở đó.
Cảnh Mai Chi luôn cảm thấy chuyện này có Vương Bích Hà âm thầm thúc đẩy, nhưng lời nói của cô ta dường như có thể ngụy biện cho qua.
Thật ra nói đi cũng phải nói lại còn không phải do bản thân ngu xuẩn, có thể trách ai bây giờ?
Cho dù là Vương Bích Hà lên kế hoạch với cô ta, cũng là cô ta biết không rõ.
Chỉ là sau này bản thân không thể chuyện gì cũng dựa vào cô ta, phải chú ý để mắt tới.
Cô ta từ từ ngồi xuống giường, ngước mắt lên nhìn Vương Bích Hà: "Quan hệ của chị với dì Phan vẫn rất tốt.”
Vương Bích Hà thấy Cảnh Mai Chi đã được trấn an, cũng đi tới, ngồi xuống sô pha, oán giận trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Cô với bà ta không tốt sao? Tôi muốn nói là quan hệ giữa tôi và bà ta cũng không được tính là quá tốt, chỉ là gặp mặt chào hỏi, dù sao cũng là trưởng bối, lại là mẹ kế của Dung Tư Thành, không nhìn mặt sư mà nhìn mặt Phật, như thế nào cũng không thể làm cho người ta treo mặt được?”
Cảnh Mai Chi bĩu môi: "Chính vì bà ta là mẹ kế của Dung Tư Thành, tôi mới không thích, nhìn bà ta luôn có bộ dạng giả dối.
Khỏe môi Vương Bích Hà nhếch miệng nở nụ cười: "Tối hôm qua dì Phan khá hài lòng với cô, còn nói muốn thành toàn cho cô cùng Phan Văn Huy "Tôi với anh ta sao?” Cảnh Mai Chi cười nhạo: "Trên đời này cho dù còn lại một người đàn ông cuối cùng, tôi cũng sẽ không kết hôn với anh ta!”
Cô ta đã nghe cha mẹ anh ta nói chuyện tối qua, anh ta lại đem video giám sát đưa đến đại sảnh, muốn lợi dụng dư luận của khán giả ép cô ta gả cho Phan Văn Huy, tưởng thế là ổn!
Vương Bích Hà chỉ cười, không nói gì cả.
Ở lại thêm một lúc, an ủi cô ta vài câu liền rời đi.
Cảnh Mai Chi vẫn nằm sấp trên giường đến tối
Đột nhiên điện thoại di động rung lên, cô ta cầm lấy điện thoại, là số lạ, cô ta kinh ngạc trượt trả lời, bên trong truyền đến giọng nói của Tô Kiệm: "Cô Cảnh, tôi là Tô Kiệm, Tổng giám đốc Dung của chúng tôi muốn tìm cô