Nhìn khuôn mặt tuấn tú đó, Mộ Yến Lệ không khỏi bật cười.
Dung Tư Thành cố ý nói một cách hung tợn: “Em còn cười nữa, em ở cùng đàn anh của em bao nhiêu ngày rồi hả? 14 ngày đó! Em nhất định phải ở cùng tôi 28 ngày! Một ngày cũng không được thiếu!”
Nói xong, anh kéo cô ra ngoài đi dạo.
Mộ Yến Lệ không phục, cô trả lời anh: “Tại sao tôi phải ở cạnh anh 28 ngày chứ?”
Dung Tư Thành nói: “Bạn trai đương nhiên là quan trọng hơn đàn anh rồi, vì thế phải tăng lên gấp đôi!”
Mộ Yến Lệ nghiêng đầu nghĩ: “Hai người đều rất quan trọng mà
Dung Tư Thành dừng bước, hai lông may anh cau lại. Anh nhất định phải nói rõ với cô về vấn đề này: “Cái gì mà quan trọng như nhau chứ? Nếu như tôi và đàn anh của em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?”
Sắc mặt Mộ Yến Lệ đột nhiên tối sầm lại, cô bỗng nghĩ tới câu hỏi cứu mạng này lúc nào cũng có nếu vợ và mẹ chồng cùng rơi xuống nước thì chồng sẽ cứu ai trước. “Dung Tư Thành, anh ngây thơ thế sao?”
Dung Tư Thành nói: “Không ngây thơ chút nào! Em nhất định phải trả lời tôi!” Anh thật sự rất muốn biết câu trả lời. Mộ Yến Lệ không suy nghĩ gì nhiều, cô trả lời luôn: “Tôi sẽ cứu đàn anh!”
Dung Tư Thành tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Tại sao chứ?”
Mộ Yến Lệ bật cười: “Bởi vì đàn anh không biết bơi!”
Dung Tư Thành cau mày, anh nghe thấy câu trả lời mà mình không mong muốn, anh không khỏi hỏi cô: “Được thôi, câu hỏi vừa rồi không tính nữa. Giả sử như tôi và đàn anh của em đồng thời gặp nguy hiểm, em sẽ cứu ai?”
Mộ Yến Lệ không nói nên lời, cô kéo Dung Tư Thành về phía xe: "Dung Tư Thành, anh có thể nào đừng hỏi những câu hỏi mà chỉ số IQ thuộc về những đứa trẻ 3 tuổi không hả?"
Dung Tư Thành ngoan ngoãn theo cô đi vào trong xe. Anh lại hỏi lại: “Vậy cô cứu ai?”
Mộ Yến Lệ nhìn anh, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc: “Tôi nhất định phải trả lời sao?”
Dung Tư Thành bắt gặp ánh mắt kiên định của cô, anh gật đầu nhưng có chút không chắc chắn.
Mộ Yến Lệ vẫn nói: “Tôi cứu anh trai!”
Lời nói của cô vừa thốt ra, cô đã nghe thấy hơi thở dồn dập của Dung Tư Thành, sau đó anh quay người lại rồi khởi động xe.
Lần này.
Anh không hỏi tại sao nữa.
Mộ Yến Lệ nhìn anh, cô hỏi: “Sao anh lại không hỏi tại sao nữa?"
Dung Tư Thành nhìn chằm chằm về phía trước, anh không còn sự hưng phấn như vừa rồi nữa, hơi thở anh toát ra cũng lạnh lùng đến mức khó hiểu. Dường như có một hố đen cực lớn đã hút hến toàn bộ sinh lực và ánh sáng trước mắt anh, hai tay anh siết chặt vô lăng.
Ngay cả giọng nói của anh cũng như bị bóp nghẹt: "Tôi không muốn biết tại sao. Mộ Yến Lệ nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, còn có cả ánh mắt cô đơn lúc ấy, dường như trái tim anh tràn ngập đau đớn.
Trong lòng anh cảm thấy bất an đến mức anh phải dùng những câu hỏi này để xác nhận tình cảm của cô dành cho mình. “Tôi cứu đàn anh là vì tôi nữa anh ấy một mạng. Nếu như không có anh ấy thì đã không có tôi và Gia Hạo rồi. Nếu có cơ hội, kể cả lên núi đao xuống biển lửa tôi nhất định sẽ đền đáp cho anh ấy. Mặc dù câu hỏi của anh thật sự rất ngây thơ, thế nhưng nếu như xuất hiện tình huống như thế, anh và đàn anh cùng gặp phải nguy hiểm và cần tôi đến cứu. Vậy thì tôi sẽ cứu đàn anh, sau đó đi cùng anh, anh sống tôi sống, anh chết tôi chết!”
Dung Tư Thành khẽ nhắm mắt lại, sao anh có thể để cho cô chết được chứ?
Anh chỉ là muốn biết liệu trong trái tim cô thật sự có anh hay không.
Anh tấp xe vào lề đường, tháo dây an toàn rồi kéo Cô vào trong lòng.
Có trời mới biết vừa rồi anh đã thất vọng thế nào! Đó là sự đau lòng khi anh có nỗ lực đến thế nào cũng không chiếm được trái tim cô.
Giờ đây, anh thật sự đã lấy lại được niềm vui vừa mới mất đi.
Anh thừa nhận rằng dường như anh đã bị cô gái này tra tấn đến chết.
Anh cũng thừa nhận rằng cô thật sự rất biết chơi, anh không đủ sức phản kháng trước mặt cô!
Mộ Yến Lệ vỗ vỗ lưng anh: “Anh...anh...anh buông tôi ra, anh muốn sát hại bạn gái của mình sao hả?” Cô cảm thấy rằng nếu Dung Tư Thành ôm chặt hơn chút nữa, cô sắp mất mạng mất
Cô cũng cảm thấy vòng tay của anh dần dần nới lỏng, nhưng lại cảm thấy một bóng đen bao phủ lấy mình. Đôi môi mềm mại lại đầy mãnh liệt, đợi chờ đôi môi của cô, như muốn chứng minh câu nói vừa rồi, nụ hôn đầy cuồng nhiệt và độc đoán, thậm chí còn có chút lo lắng, gấp gáp
Mộ Yến Lệ cảm thấy môi của mình được anh hôn một chút, cô hơi kháng cự, cô hơi sợ khi nhìn thấy Dung Tư
Thành như thế này.
Có lẽ anh cảm nhận được sự không thoải mái của cô, nụ hôn mãnh liệt của Dung Tư Thành dần trở nên nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn không ngừng hôn lên môi cô. Anh hôn từ lông mày xuống dưới môi, mang theo sự nâng niu và cẩn trọng! “Rầm rầm!”
Bỗng tiếng đập cửa kính xe vang lên.
Âm thanh ấy bỗng chốc đánh thức hai người đã hôn nhau, nói chính xác hơn là đánh thức Mộ Yến Lệ. Cô sợ hãi đẩy Dung Tư Thành ra, sau đó chỉnh lại quần áo, đầu tóc, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Khuôn mặt Dung Tư Thành đầy vẻ không hài lòng khi bị làm phiền, anh đẩy cửa kính xe xuống thì nhìn thấy một cảnh sát đứng ở bên ngoài xe, cầm biên bản phạt trong tay. Cảnh sát chào Dung Tư Thành trước: "Chào anh, nơi này không được phép đỗ xe. Dung Tư Thành ngước mắt lên nhìn, anh liếc nhìn người cảnh sát, rồi lại chống cằm lên cửa xe, vô tình ném ra vài chữ: “Anh cứ đứng đó đi!”
Nói xong, anh lại kéo cửa xe lên.
Sau đó, anh lại kéo Mộ Yến Lệ vào lòng, hôn lên môi cô một lần nữa!
Cảnh sát đứng ngoài xe: "