Dung Tư Thành thấy chưởng mắt, đưa chân ra đạp cho anh ta một cái: "Cậu có cảm thấy mình ghê tởm không vậy?"
Lục Việt Anh trừng mắt, nhìn chằm chằm vào anh: “Anh nhìn lại anh đi, không phải là tôi đang giúp anh tiết kiệm tiền sao?"
Dung Tư Thành liếc anh ta một cái: "Tôi mượn cậu giúp tôi tiết kiệm sao?"
Lục Việt Anh thở dài: “Anh là đồ không biết tốt xấu!"
Tần Dương Đức cười rồi vỗ vai anh ta: "Cậu cũng thật là, Tư Thành là ai mà cần cậu giúp anh ấy tiết kiệm tiền? Tôi đề nghị, cậu có thể giúp Tư Thành tiêu tiền!"
Vương Bích Hà cũng dịu dàng cười nói: “Tiêu tiền cũng không tới lượt các anh! Tốt nhất là các anh nên giúp anh ấy chăm sóc bác sĩ Mộ đi!”
Lục Việt Anh hừ một tiếng, nhìn Dung Tư Thành khiêu khích: “Muốn chúng tôi chăm sóc giúp anh phảikhông?"
Dung Tư Thành mặc kệ anh ta, quay đầu nhìn Mộ Yến Lê: "Bệnh nhân này tâm lý không bình thường, em cứ chữa bệnh đi, tôi sẽ trả tiền chữa trị
Mộ Yến Lê không nhịn được cười, bật cười thành tiếng.
Qua một lúc lâu, Lục Việt Anh mới nhận ra là Dung Tư Thành đang nói anh ta: “Hả! Tâm lý anh mới là bất thường đấy!”
Dung Tư Thành nở nụ cười, đưa tay xoa đầu Mộ Gia Hạo: “Hai mẹ con ở lại đây một lát, lát nữa tôi sẽ quay lại!”
Mộ Gia Hạo gật đầu.
Dung Tư Thành liếc nhìn bọn họ: “Nhiệt tình một chút đi!"
Cảnh Mai Chi lập tức chỉ vào một chỗ ngồi: "Ngồi xuống đây đi!”
Mộ Yến Lệ cảm ơn, nghi ngờ ngồi vào chỗ, hôm nay Cành Mai Chi có vẻ không giống ngày bình thường!
Dung Tư Thành dặn dò vài câu rồi rời đi.
Sau khi anh đi rồi, Lục Việt Anh trở nên nghiêm túc: “Hôm nay anh ấy bận, không chừng sẽ khôngchăm sóc được cho hai người, hai mẹ con cô cứ ngồi ở đây, ăn gì thì nói với tôi, tôi lấy cho hai người ăn."
Cành Mai Chi lắc ly rượu trong tay và khịt mũi: "Mọi người ở đây không quen với phong thái đó của anh đâu.”
Lục Việt Anh thờ dài: “Không phải là tôi chỉ đang thể hiện phong độ của một người đàn ông thôi sao?"
Cảnh Mai Chi cười nói: “Với người khác thì cái đó gọi là phong độ đàn ông, còn anh thì giống như có ý đồ gì đó, cần thận Dung Tư Thành tìm anh tính số đó!"
Lục Việt Anh nhíu mày lại: “Này đừng nói lung tung! Còn có trẻ nhỏ ở đây, tôi không nghĩ gì cả, chỉ muốn quan tâm hai mẹ con một chút! Ai ngờ bị mọi người cho là kẻ tiểu nhân!"
Anh ta vừa nói vừa nhìn Mô Yến Lê.
Mộ Yến Lê nhìn Mộ Gia Hạo, cười khẽ: “Tôi cũng không nghĩ gì cả!"
Cảnh Mai Chi nói: “Nhìn anh đi, tôi đâu nghĩ anh là kẻ tiểu nhân chứ?
Lục Việt Anh hừ một tiếng: “Vậy cô nghĩ gì? Nhanh uống phạt một ly đi!"
Cảnh Mai Chi gọi người hầu, cầm một ly rượu vang đỏ đưa cho Mộ Yến Lê: “Uống với cô một lỵ, coi như tôixin lỗi"
Mộ Yến Lê vẫn luôn cảm thấy Cành Mai Chi có chút khác thường, trong lòng đã sớm cảnh giác, nhưng mọi người đang tươi cười đón chào, cô không thể đề mất mặt trong bữa tiệc của nhà họ Dung được. “Tôi không cần cô phải uống phạt một lỵ, cũng không cần tạ lỗi gì cả!”
Cành Mai Chi bưng ly rượu lên rồi nhìn cô: “Vậy coi như tôi mời cô một ly đi?"
Mộ Yến Lê cười thầm, Cảnh Mai Chi quên nhanh như vậy sao?
Mấy ngày trước, hai người còn khó chịu với nhau, bây giờ còn mời rượu cô?
Chuyện này nhất định có vấn đề:
Cô để ly rượu lại gần mũi, quả nhiên, cô nhận ra được một mùi hương thoang thoảng, giống như trong buổi tiệc rượu đêm đó.
Cô có chút tức giận, cùng một chiêu mà sao cô ta lại có thể dùng tới mấy lần?
Nếu như trước đây, cô có thể giả vờ làm đồ ly rượu này.
Nhưng bây giờ, cô lại muốn dạy dỗ cô ta một chút, muốn để cô ta nếm thử một chút kết cục do mình tựgây ra.