Dung Tư Thành thuận lý thành chương vào nhà. Anh nhìn chung quanh, mặc dù kết cấu tương tự, nhưng nhà cô lại cho người ta cảm giác rất ấm áp, rất thoải mái.
Mộ Yến Lệ lại hơi xấu hổ. Cô mới bôi thuốc cho cậu nhóc, trong nhà rất bừa bộn. Cô vừa kêu Dung Tư Thành vừa dọn dẹp.
“Chỉ có hai mẹ con cô thôi à?” Dung Tư Thành hỏi.
“Ừ” Mộ Yến Lệ đáp lời, cảm thấy hơi lạnh nhạt nên lại nói thêm: "Anh Dung ngồi trước đi, tôi đi pha trà cho anh” Nói rồi, cô vào nhà bếp.
Dung Tư Thành vội nói: “Không cần vội. Tôi tới tìm cô có việc. Cô ngồi xuống chúng ta trò chuyện đi”
Mộ Yên Lệ đáp lời, nhưng vẫn bưng một ly trà đặt trước mặt Dung Tư Thành: “Nhà tôi không có trà ngon, anh uống tạm cái này đi”.
Dung Tư Thành khách khí đỡ ly: “Không sao?
Mộ Yến Lệ đặt ly trà xuống, ngồi đối diện anh. Mộ Gia Hạo chớp mắt ngồi bên cạnh Dung Tư Thành, lúc nhìn người này lúc nhìn người kia, đôi mắt sáng ngời như ngọn lửa.
“Mẹ, con muốn ăn trái cây”.
Mộ Yên Lệ cảnh cáo nhìn cậu bé, đứng dậy đi lấy trái cây cho cậu. Cô vừa bưng lên bàn thì Mộ Gia Hạo lấy một quả nhỏ đưa cho Dung Tư Thành: “Chú ăn đi”
Dung Tư Thành xoa đầu cậu bé: “Cảm ơn. Cháu ăn đi.”
“Mẹ cố ý lấy cho chủ đấy. Cháu thích ăn táo” Mộ Gia Hạo nói rồi lại đưa một trái táo cho Dung Tư Thành. Khi Dung Tư Thành đang kinh ngạc thì cậu bé nói: “Chú có thể gọt vỏ cho cháu được không?”
Mộ Yên Lệ rất xấu hổ, vội vươn tay: “Anh Dung, để tôi làm cho”
Dung Tư Thành đáp: “Không sao, để tôi” Mộ Gia Hạo nhìn Dung Tư Thành, thầm nghĩ, cha, con đã cho cha cơ hội rồi, cha phải biểu hiện cho tốt vào.
Nhưng cậu nào biết Dung Tư Thành hoàn toàn không biết gọt vỏ! Trong vòng năm phút kể tiếp, hai mẹ con nhìn chằm chằm quả táo trong tay Dung Tư Thành, trái tim co thắt. Mộ Gia Hạo sợ Dung Tư Thành biểu hiện quá kém sẽ bị mẹ mình ghét bỏ. Mộ Yến Lệ chỉ lo lắng nhìn trái táo, sao có người lại cắt trái táo ra nông nỗi này?
Trái táo bị gọt gồ ghề, không biết còn tưởng mới gặp thiên tai xong. Dung Tư Thành cũng rất áy náy, lúng túng nói: “Cháu ăn tạm đi, chứ chưa từng gọt táo cho ai bao giờ”.
Mộ Gia Hạo vốn không có hứng thú với trái táo này, nghe anh nói xong thì vui vẻ nhận lấy: “Không sao không sao, lần đầu tiên gọi được thế này cũng giỏi lắm rồi”
Dung Tư Thành cười nói: "Chờ lần sau chú nhất định sẽ gọt đẹp hơn.” Mộ Gia Hạo gật đầu: “Đúng, trước lạ sau quen mà”
Khóe miệng Mộ Yến Lệ co giật, thấy vẻ mặt nịnh nọt của thằng nhóc này là lại tức giận. Táo đều ra nông. nỗi này mà nó còn ăn sung sướng. Đúng là trông mặt mà bắt hình dong, Dung Tư Thành làm gì nó cũng thích à? Quả thực... không có nguyên tắc!
Cô ngước mắt nhìn Dung Tư Thành, nhẹ giọng hỏi: “Ông nội anh sao rồi?”
Dung Tư Thành nhìn Mộ Yến Lệ, trong mắt vẫn còn nhu hòa: “Hôm đó sau khi cô rời đi, ông nội tỉnh dậy chưa được nửa tiếng, cho ông ăn một chút rồi lại ngủ, đến tối tỉnh dậy khoảng chừng hai tiếng
Mộ Yến Lệ gật đầu: “Bình thường, dù sao cũng là bệnh về não bộ, ham ngủ mới là phản ứng bình thường. Cho ông ấy ăn đồ ăn thanh đạm, trứng gà, sữa bò gì đó có thể nhiều một chút”
Dung Tư Thành gật đầu: “Chẳng qua hôm nay tôi tìm cô không phải vì chuyện này.” Nói tới đây, anh tạm dừng lại, thật sự nói không nên lời. Nhưng anh ở công ty cũng không yên lòng, không nói rõ ràng thì sẽ cảm thấy băn khoăn.
Mộ Yến Lệ kinh ngạc nhìn anh: “Chuyện gì vậy? Anh Dung có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Dung Tư Thành thở sâu: “Lần trước cô tới công ty phỏng vấn, tôi từng nói rất nhiều lời quá đáng, thực ra là tôi hiểu lầm cô. Không biết cô còn muốn tới tập đoàn Dung thị làm việc không?”