Mộ Yến Lê không nói lời nào, chỉ đưa hai tay ra ôm vào cổ anh một cách nhẹ nhàng. "Dung Tư Thành, tôi không thích đàn anh đâu, tôi biết điều này là rất không công bằng với anh, nhưng anh hãy cho em thêm chút thời gian, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này!"
Dung Tư Thành khẽ nhắm mắt lại, muốn tức điên lên, muốn chất vấn cô, muốn kéo cô đến trước mặt Trình Gia Dật để khiêu khích anh ta, nhưng thực tế thì cả người anh ta như không còn sức lực khi được cô ta ôm chặt.
Anh không thể làm gì được, anh không thể chịu được hậu quả mất đi cô ta!
Trong đôi mắt Mộ Yến Lệ chất chứa bao sự tội lỗi: "Tư Thành, tôi đồng ý với anh hai ngày nữa sẽ cùng anh đến chúc mừng sinh nhật ông nội, được không?".
Dung Tư Thành không nói lời nào, vừa rồi tâm trạng còn đang tốt, trong chớp mắt đã chẳng còn đẹpđể gì nữa rồi.
Mộ Yến Lệ đưa tay sờ vào mặt bạn trai, rồi hôn lên đôi môi của anh. “Được không? Người yêu của tôi?"
Dung Tư Thành nhìn gương mặt cô ta, ấm ức nói rằng: "Làm người yêu như anh có phải khổ quá rồi không?" “Vâng!” Mộ Yên Lê gật đầu một cái vô cùng trịnh trọng: "Vậy ai bảo anh thích một cô gái rắc rối như tôi làm gì chứ?"
Nói xong cô ta dừng lại một lát, và sau đó nói: "Hay là anh thích người khác đi được không?"
Dung Tư Thành tức giận nhìn cô chăm chăm: "Em đang khiêu khích tôi đấy à?"
Mộ Yến Lê giơ tay thể: "Đâu có, tôi thề với trời dát!"
Dung Tư Thành uy hiếp ở nách cô ta với giọng điệu lạnh lùng "Có phải là em chắc chắn rằng tôi không rời xa em được đúng không?"
Mộ Yến Lê rất nhột nhột, lúc đó đến cả cử động cũng không động đậy được, cô cố nhịn cười, và đáp lại một cách nghiêm túc: "Không, thật ra trong lòng tôi rất sợ! Xung quanhanh toàn là mỹ nữ vây quanh, tôi vẫn luôn lo lắng rằng, lỡ như có một ngày tôi không canh chừng anh, thì anh sẽ bị con hồ ly tinh nào đó bắt đi mất."
Dung Tư Thành cong môi: "Sẽ canh chừng được tôi sao."
Mộ Yến Lê nói: "Thực sự không có, lòng tôi vẫn luôn không có đáy, so với những người con gái đó, tôi thực sự chẳng có lợi thế gì cả. Anh thích bọn họ thì tôi cũng có thể hiểu được."
Dung Tư Thành đưa tay ôm cô vào lòng: "Trong lòng tôi, bọn họ không tốt bằng em!"
Mộ Yến Lê khẽ cắn môi dưới, nhưng vẫn không giấu được nụ cười nơi khóe miệng.
Dung Tư Thành nhìn thoáng qua cô: "Muốn cười thì cười đi!"
Mộ Yến Lệ cứ thế vùi đầu vào vòng tay của Dung Tư Thành.
Dung Tư Thành thở dài đáp "Ông trời phải em xuống để hành hạ tôi!"
Mộ Yến Lê càu nhàu và đập vào ngực anh: "Ăn nói vớ vẩn!"
Dung Tư Thành cười khúc khích, nắm lấy tay Mộ Yến Lê, ở trước mặt cô mà hôn lên mu bàn tay của cô,đôi mắt sâu thẳm của anh như chứa đầy các vì sao, giọng nói mê hoặc lòng người: "Tôi cam tâm tình nguyên!"
Mộ Yến Lê nghe xong liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mím chặt môi lại, giống như nếu không làm như vậy, thì nhịp tim không thể khống chế được sẽ nhảy ra khỏi miệng mất.
Anh quá là ác mà.
Nếu nói là nam nhân khí phách có đẳng cấp, thì Dung Tư Thành ở trước mặt này tuyệt đối có thể gọi là bậc đế vương.
Cô tự cho rằng mình không phải là người tốt gì, nhưng ở trước mặt Dung Tư Thành thì có thực sự chịu thua!
Đôi mắt sâu thẳm ấy ngay cả khi anh không nói gì, cô vẫn cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong đó.
Huống hồ gì anh nói đến những lời đường mật như vậy….
Ai mà có thể chịu đựng được điều này? "Ừm...tôi còn đang suy nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho ông nội!"
Cô không thể không đổi chủ đề.
Dung Tư Thành không hề buông cô ra, xoa xoangón tay cái lên mu bàn tay cô: "Em đến được đã là món quả tốt nhất cho ông rồi."
Mộ Yến Lê khẽ nói: "Làm sao tôi có thể như vậy được? Ông nội luôn đối xử tốt với tôi, còn thích Gia Hạo đến vậy, người quan trọng nhất với thằng bé chính là ông nội của anh, về công hay về tư thì tôi cũng vẫn nên tặng quà cho ông, không biết ông nội anh thích gì vậy? Anh tặng ông cái gì?"
Dung Tư Thành nói: "Cờ vua, ông thích chơi cờ, chỉ có điều bây giờ ông ốm nên ít chơi hơn."
Mộ Yến Lệ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó và nói rằng: "A, tôi đã nghĩ ra tặng gì rồi, Dung Tư Thành, anh giúp tôi một chút đi!