Dung Tư Thành bỏ ly rượu xuống, cả người quay lại, nói: "Đàn anh của cô ấy, một đàn anh thích cô ấy"
Lục Việt Anh lông mày cau lại nhíu vào nhau: "Ý của anh là gì? Cô ấy lừa ngoại tình với đàn anh của mình à?" Anh ta lúc đầu vẫn là một người hóng chuyện phiếm, nhưng hiện tại xem ra tình cảnh này có chút nghiêm trọng rồi?
Tại sao lại xuất hiện người thứ ba, anh ta còn cho rằng con người 28 năm cuộc đời không có phụ nữ bên cạnh này còn không biết yêu đương là gì cơ!
Dung Tư Thành bất mãn nhìn chằm chằm anh ta: "Ngoại tình gì cơ chứ, cậu nghĩ gì vậy!"
Lục Việt Anh thở dài: "Vậy thì bộ mặt không muốn sống này của anh là gì vậy? Mau nói đi, người đàn anh nào, bọn họ quen nhau bao lâu rồi? Người dám trước mặt Dung Tư Thành cướp người phụ nữ của anh thì thật là giỏi!"
Dung Tư Thành hít sâu một hơi: "7 năm!"
Nghe vậy, vẻ mặt Lục Việt Anh thoảng giãn ra một chút: "Anh nói Mộ Yến Lệ của anh đã quen biết với đàn anh cô ấy 7 năm?" “Ừ” Dung Tư Thành trả lời. . truyện ngôn tình
Lục Việt Anh cong môi hỏi: "Bọn họ quen nhau 7 năm, nhưng lại bị anh giật mất. Thế còn bận tâm cái gì? Cô ấy nếu thích thì sớm đã yêu đàn anh của mình rồi? Làm gì đến lượt anh?"
Dung Tư Thành bỏ cánh tay đang chắn ngang tầm mắt mình, đột nhiên ngồi thẳng người, nói: "Vậy thì tại sao cô ấy lại che giấu sự tồn tại của tôi với đàn anh cô ấy? Đàn anh cô ấy không phải là cha mẹ cô ấy. Anh ta không có quyền ngăn cản cô ấy có bạn trai, nhưng cô ấy thậm chí còn không muốn để tôi làm bạn trai của cô ấy!"
Anh tức giận đến mức như bị cắm sừng, Mộ Yến Lệ không quan tâm đến anh, hoặc anh vốn dĩ không quan trọng mà thôi.
Lục Việt Anh suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này anh cứ nói cho tôi biết là được rồi, đừng nói cho Mộ Yến Lê của anh." "Tôi đã nói rồi."
Lục Việt Anh ngạc nhiên nói: "Anh thật sự nói rồi sao? Mộ Yến Lệ của anh không tức giận à?"
Nhắc đến chuyện này, Dung Tư Thành cảm thấy bất lực, tiếp tục nói: "Cô ấy nói nhiều lời tức giận. Cô ấy nói muốn một chân đạp hai thuyền, và nói rằng cô ấy sẽ ở bên đàn anh khi chia tay tôi, nói là cô ấy không muốn giới thiệu tôi với đàn anh cô ấy".
Khi nói lời này, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói tiếp: "Tôi biết đây đều là lời nói dối của cô ấy, là lời nói khi tức giận, nhưng tôi."
Anh không nói nữa mà lấy tay đè lên ngực, chắc anh vẫn còn thấy đau
Lục Việt Anh thở dài vỗ vỗ bờ vai của anh: “Anh đó, xong đời rồi, bị rơi vào rồi!"
Dung Tư Thành không nói lời nào, chỉ uống thêm một ly rượu. Lục Việt Anh không muốn nói đùa nữa, giữ lại bàn tay Dung Tư Thành đang rót rượu. "Được rồi, tôi biết tại sao anh khó chịu, không phải chỉ là không nhìn thấy Mộ Yến Lệ của mình hay sao? Anh nghi ngờ cô ấy có tình ý với đàn anh nên mới giấu diếm anh, đúng không?"
Dung Tư Thành nhìn có chút khó xử: "Tôi không có nói như vậy!"
Lục Việt Anh cười tủm tỉm: "Anh từ chối cũng vô dụng. Trong tiềm thức anh đã có ý đó rồi. Anh không có cảm giác an toàn. Mộ Yến Lệ của anh cố ý dùng lời nói kích động anh, trong đáy lòng anh lại không thể chấp nhận được, nhưng là phải đặt mình vào vị trí của cô ấy chứ, một đàn anh đã quen biết với cô ấy 7 năm, mà không yêu nhau, nhưng lại đồng ý lời tỏ tình của anh, cô ấy phải giới thiệu sao?"
Dung Tư Thành khụt khịt mũi: "Tại sao không thể giới thiệu tôi? Trừ khi tôi chỉ đang muốn chơi đùa với cô ấy, nếu là nghiêm túc, sớm một ngày hay muộn một ngày có gì khác nhau?"
Lục Việt Anh cười nói: "Nam nữ suy nghĩ khác nhau. Phụ nữ luôn tình cảm hơn, mềm lòng, không muốn làm tổn thương bất kỳ ai. Có thể cô ấy không muốn làm tổn thương đàn anh của mình, nhưng anh không thể nói cô ấy không muốn làm tổn thương đàn anh của mình là không thích anh nữa, cô ấy cũng nói không giới thiệu anh với anh ta, nhưng chưa đến thời điểm mà thôi, anh cho cô ấy chút thời gian, cô ấy không thể nào giấu anh mãi được."
Dung Tư Thành không nói gì, hiện tại anh rất cần người tẩy não anh đi.