Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 175: Anh sợ nhưng tôi không sợ



**********

“Sẽ làm liên lụy đến Yến Lê!” Dung Tư Thành nói.

Nghe vậy, đôi mắt Tề Vấn Tiêu vẫn liếc qua lại: "Tôi đã làm gì, sao có thể khiến cô ấy bị liên lụy chứ?"

Dung Tư Thành thở dài, bước tới ngồi trên ghế sô pha: "Lý Huệ Lan đến cửa hàng Mộ Yến Lệ làm phiền cô ấy nên gọi cảnh sát, hôm nay cửa hàng bị cướp cũng gọi cảnh sát. Hai người tranh chấp thì chỉ cần cuộc điều tra nhỏ. Liền có thể tra ra manh mối rồi, làm to chuyện lên thì sẽ khó giải quyết, thu xếp xong thì thả bà ta ra."

Tề Vấn Tiêu hung hăng cau mày: "Anh sợ nhưng tôi không sợ!" “Cậu không sợ, vậy có thể không quan tâm đến việc liên lụy người khác hay sao?” Dung Tư Thành hỏi: "Chuyện Mộ Ngọc Tú bị đưa đến bệnh viện tâm thần cũng là cậu làm đấy à?”

Tề Vấn Tiêu híp mắt: "Cái này cũng cản trở anh à?"

Dung Tư Thành bất lực thở hắt ra: "Đối với tôi không thành vấn đề, tôi chỉ muốn nói là cậu đừng làm việc gì quá đáng."

Tề Vấn Tiêu chế nhạo: "Dung Tư Thành, anh dạy tôi đừng làm việc gì quá đáng? Ai quá đáng bằng anh cơ chứ? Anh ít nói mấy lời giáo điều với tôi lại đi, anh cho rằng anh là gì với tôi chứ?"

Dung Tư Thành nói: "Cậu có nhận hay không thì tôi vẫn là anh cậu!"

Tề Vấn Tiêu tức giận hét lên: "Anh không phải, từ 15 năm trước anh đã sớm không phải rồi, bây giờ anh lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

Dung Tư Thành không nhúc nhích, lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hút thuốc một cách chậm rãi, giọng nói cũng chậm lại rất nhiều "Theo góc độ của tôi, cậu đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần. Theo tôi nhìn lạc quan, người phụ nữ như vậy nếu không phải có những điều cần kiêng dè, có khả năng thủ đoạn của tôi sẽ còn tàn nhẫn hơn cậu, nhưng bị tổn thương thì chỉ có Yến Lệ mà thôi, bọn họ không dám làm gì với cậu, nhưng sẽ tìm Yến Lệ và đứa bé gây sự! Lần trước chuyện đứa bé bị bắt đi, đến bây giờ tôi vẫn còn khiếp sợ trong lòng, tôi không dám bảo đảm bọn họ có làm ra chuyện nào ngoài ý muốn không, vậy nên chỉ nhắm vào công ty Mộ thị, việc này vừa có thể tạo thành uy hiếp đối với họ, lại không khiến họ chó cùng rút giậu!"

Tề Vấn Tiêu cuối cùng đã ngừng nói. Anh ấy thật sự không suy nghĩ thấu đáo như vậy, cho rằng không ai có thể bắt nạt cô.

Nhưng lại xem nhẹ mất rồi, ngay cả một vệ sĩ túc trực suốt hai mươi tư giờ bên cạnh cũng không thể đảm bảo an toàn cho cô và con cô mọi lúc. “Lần trước cho Mộ Ngọc Tú dùng thuốc cũng là cậu sao?” Dung Tư Thành hỏi lại. Tề Vấn Tiêu cau mày: "Anh đừng có cái gì cũng đổ cho tôi như vậy!"

Dung Tư Thành nghe vậy có chút kinh ngạc: "Không phải cậu à?"

Tề Vấn Tiêu khịt mũi: "Tôi đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần mà anh vẫn cho rằng tôi quá đáng. Anh biết là lúc đầu tôi còn đinh giết cô ta mà."

Dung Tư Thành nhưởng mày bình tĩnh, mặc dù nói chuyện với anh ta vẫn còn khó chịu, nhưng anh không nghe lọt tai chút nào.

Tâm trạng của anh đột nhiên tốt lên rất nhiều: "Thật kỳ lạ. Không phải là cậu, cũng không phải là tôi. Còn ai có khả năng điều khiển bệnh viện tuyệt vời như vậy?"

Tề Vấn Tiêu cũng cảm thấy kinh ngạc: "Chẳng lẽ là Mộ Ngọc Tú đã đắc tội người khác?" "Tôi sẽ điều tra lại sau!"

Dung Tư Thành nói và đứng dậy: "Người ở đâu?"

Tề Vấn Tiêu vẻ mặt buồn bực: "Anh muốn làm gì?" “Gửi đến đồn cảnh sát!” Dung Tư Thành nói.

Tề Vấn Tiêu không nói gì, ra lệnh người mang Lý Huệ Lan ra ngoài, lúc này Lý Huệ Lan chưa chết, nhưng cũng chịu tra tấn đủ rồi. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nh*ất

Các vết roi lẫn trên khắp cơ thể khiến người ta sửng sốt khi nhìn thấy. Dung Tư Thành không nói gì, ra lệnh cho người ra cửa sau của tầng hầm đợi.

Nửa giờ sau, Lý Huệ Lan được đưa đến đồn cảnh sát Thanh Sơn. “Tổng giám đốc Dung, tại sao ngài lại đích thân đến đây?” Một cảnh sát mặc sắc phục nói.

Dung Tư Thành nói: "Chính bà ta đã chỉ đạo cho nhóm cướp đến phá hoại studio của bạn gái tôi, các anh thẩm vấn cẩn thận nhé!"

Cảnh sát trả lời: "Được rồi, đừng lo lắng, tổng giám đốc Dung.

Dung Tư Thành dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Trên đường về, vẫn là nhịn không được mà ghé qua thăm bạn gái của anh, dù cho biết là cô cũng không sao, nhưng vẫn muốn đi nhìn qua.

Tất nhiên, anh nghĩ thế nào thì liền làm theo như vật, chỉ đạo Tô kiệm quay đầu xe quành vào một con phố. Sau khi nhìn thấy cô, người phụ nữ nhỏ bé đó chắc sẽ lại lén nhìn anh cho xem.

Chỉ nghĩ đến đây, khỏe mỗi anh không khỏi cong lên.

Tô kiệm không nói nên lời, từ khi tổng giám đốc cùng cô Mộ ở bên nhau, cứ luôn không bình thường như vậy. Vị tổng giám đốc lạnh lùng không cho phép ai lại gần trước đây, đã biến mất, hoàn toàn biến mất rồi.

Nửa giờ sau, xe dừng trước studio của Mộ Yến Lê.

Mộ Yến Lệ đang hướng dẫn công nhân thay kính, cô là người đầu tiên nhìn thấy xe của Dung Tư Thành, trái tim cô như được nâng lên ngay lập tức, có tật giật mình mà vội vã nhìn vào trong xe.

Sao người đàn ông thổi tha này lại ở đây.

Nhưng cô không dám mắng anh, không những không dám mắng anh mà còn phải tươi cười chào anh và gọi một cách lịch sự: "Anh Dung, sao anh lại ở đây?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv