Mộ Yến Lệ ngồi trên xe taxi, ôm chặt con trai vào lòng như muốn bảo vệ thứ cuối cùng của mình. Thẩm Hoa Linh biết cô thương tâm. Cô đã độc lập quen rồi, có tủi nhục gì cũng không thích nói, chính vì thế nên mới càng khiến người ta khó chịu.
Cô cẩn thận hỏi: “Yến Lệ, cậu không sao chứ?” Mộ Yên Lệ thản nhiên nói: “Không sao. Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hoa Linh rất khó chịu, nhưng không biết nên an ủi như thế nào, phẫn hận nói: “Mộ Ngọc Tú giỏi đóng kịch thật, lúc nào cũng ra vẻ mảnh mai đáng thương, ba cậu cũng bị cô ta mê hoặc.”
Suy nghĩ của Mộ Yến Lệ hơi mơ hồ, lẩm bẩm: “Đúng thế, ai bảo tớ không biết ngụy trang chứ. Người ta đã dùng vẻ mặt đáng thương đó cướp hết mọi thứ của tớ”
Mộ Gia Hạo ôm cổ Mộ Yến Lệ: “Mẹ đừng buồn. Con sẽ cướp lại giúp mẹ”
Thẩm Hoa Linh cũng nói: “Đúng thế, bảo bối nói đúng lắm, cậu đã về rồi, chẳng lẽ còn có thể để cổ ta tiếp tục kiêu ngạo? Chúng ta chỉ cần giành lại mọi thứ là được.”
Mộ Yến Lệ nở nụ cười: “Yên tâm, tớ không sao đâu. Tớ sẽ không cho họ cơ hội tổn thương tớ nữa”
Trở về chung cư Đa Nguyên, lúc xuống xe đầu gối của Mộ Gia Hạo đột nhiên đau đớn suýt nữa gục ngã, may mà Mộ Yến Lệ nhanh tay giữ chặt cậu bé: “Bảo bối, con sao vậy?”
Mộ Gia Hạo cố nhịn đau, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không sao... con chỉ bị chuột rút thôi.” Nhưng Mộ Yến Lệ không dễ lừa gạt, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra: “Để mẹ xem thử chân con sao rồi”.
Mộ Gia Hạo trốn tránh: “Không sao đâu mẹ, chúng ta về nhà thôi”.
Mộ Yến Lệ không nghe, trực tiếp vén ống quần cậu bé lên, sau đó lập tức thấy đầu gối cậu bé đã bầm tím, trên cùng còn bị trầy da, trông vô cùng ghê người. Cô hít sâu một hơi, trái tim đau nhói, khom lưng bể Mộ Gia Hạo lên: “Chúng ta mau về thôi.”
Thẩm Hoa Linh cũng giận dữ mắng: "Con đàn bà chết tiệt đó, đúng là đánh nhẹ quá”
Về tới nhà, Mộ Yên Lệ đặt cậu bé lên sofa, Thẩm Hoa Linh đã xách hòm thuốc tới. Mộ Yên Lệ cầm bông y tế dính oxy già nhẹ nhàng lau vết thương, đau lòng hết sức, vừa lau vừa thổi hơi.
“Mẹ, không đau” Thấy Mộ Yến Lệ khó chịu, Mộ Gia Hạo an ủi. Nhưng cậu bé càng hiểu chuyện thì Mộ Yến Lệ càng đau lòng. Cô không nói một lời, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Đều tại cô có quá nhiều chuyện vớ vẩn, liên lụy con trai cũng chịu khổ. Cô thật hận tại sao lúc đó mình không bóp chết cô ta.
Mãi tới buổi tối, Mộ Yến Lệ vẫn không thể nguôi ngoai, nằm trên giường suy nghĩ miên man. Nếu cô đã trở về thì không có khả năng tiếp tục trốn tránh như trước kia, huống chi họ còn chủ động tìm chết! Có những kẻ nể mặt mà không cần, vậy thì đừng trách cô tính cả thù mới hận cũ.
Mộ Gia Hạo nhắp mắt lại giả vờ ngủ. Mãi tới khi Mộ Yến Lệ trở về, cậu mới lặng lẽ bò dậy, ngồi vào trước máy tính, hai tay nhanh chóng bay múa, nhanh chóng điều tra được phòng làm việc của Mộ Ngọc Tú, tìm một tệp văn kiện trên máy tính. Khóe môi cậu bé cong lên, tường lửa cứ như trò trẻ con, chẳng có tí kỹ thuật gì cả. Cậu bé vừa xem vừa lẩm bẩm: “Thật khó xem”
Sau đó ấn nút enter, xóa bỏ!
Nhìn trang web trắng tinh, cậu bé thoải mái hơn. Dám bắt nạt mẹ cậu, đúng là chán sống rồi! Cậu nhanh chóng gõ lạch cạch, tìm tới trang web của công ty Mộ thị, có nên cho ông ngoại của cậu một bài học không nhỉ?