Mộ Yến Lệ liếc mắt, vài bước là đã tới trước mặt Cảnh Mai Chi, đưa cánh tay dài ra, bóp cổ Cảnh Mai Chi, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào cô. "Cô bị điên à? Sao ngày nào cô cũng lên cơn như bị thần kinh vậy? Tôi là người thế nào có cần cô đánh giá không? Cuộc sống cô thì tốt rồi? Tán được người mình thích rồi? Không tính toán với cô thì cô vẫn chưa xong đúng không?"
Cảnh Mai Chi giãy dụa một cách mạnh mẽ trong tay Mộ Yến Lê: "Cô thả tôi ra đi, cái gì cô cũng có thể làm được, tại sao tôi không được nói ra, cô không biết xấu hổ à mà làm như vậy!
Thuộc hạ của Mộ Yến Lệ gầm lên một tiếng: "Cô muốn chết sao?"
Lúc này, Vương Bích Hà cũng vội vã đến đó, và vội vàng giải cứu Cảnh Mai Chi thoát khỏi tay ca sĩ Mộ Yến Lê.
Cảnh Mai Chi liên tục họ sau khi được giải cứu, Vương Bích Hà vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta vừa giải thích: "Mộ Yến Lệ, cô đừng tức giận. Cảnh Mai Chi vừa rồi đã uống rượu, tất cả những gì cô ấy nói đều là do say xỉn, cô đừng tính toán với cô ta.
Mộ Yến Lệ cười một cách lạnh lùng: "Cô ta say rượu? Ai có thể làm cho cô ta say cơ chứ? Tôi đang đi dạo phố vui vẻ, không hề trêu đùa chọc giận gì cô ta, cô ta bỗng nhiên lao đến như một con chó điên nói cái gì mà có hay không có?"
Vương Bích Hà lo lắng nói: "Tôi biết, hôm nay tâm trạng Cảnh Mai Chi không tốt, có thể đến cả bản thân cô ta cũng không biết được mình đã nói những gì, cô đừng tính toán với cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy đi!" "Đồ thần kinh!"
Mộ Yến Lệ nhìn Cảnh Mai Chi với ánh mắt rất dữ dội, và bỏ đi cùng Trình Gia Dật và Mộ Gia Hạo. Cũng không thèm quan tâm đến Mộ Yến Lệ, đối với cô ta mà nói thì đều là thứ rác rưởi Vương Bích Hà đỡ Cảnh Mai Chi dậy và nói: "Cô sao vậy? Cô có bị ngốc không? Đừng nói là Mộ Yến Lệ biết chút võ công hay không mà cô ta còn có cả hai tên đàn ông đi theo, cô không sợ hai tên đó sẽ ra tay đối phó với cô sao?"
Cảnh Mai Chi tức giận nói: "Tôi đúng là không nhìn nổi cái dáng của con hồ ly đó, tại sao hai người đàn ông kia bị mù à mà lại vây quanh cô ta như vậy? Người đàn ông đó cũng vậy, tôi đã nhắc nhở anh ta như vậy rồi mà anh ta vẫn ngoan cố đi theo cô ta."
Vương Bích Hà nói: "Chuyện này nếu cô không chấp nhận thì thật sự không được đầu. Cô thấy đấy, Dung Tư Thành cũng đã biết rồi, vài ngày trước không phải nói là Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ chia tay rồi sao?"
Vương Bích Hà chưa kịp nói xong, Cảnh Mai Chi liền cắt lời: "Vì vậy mà cô ta liền tìm ngay người để thay thế sao." Cô ta tức giận nói.
Vương Bích Hà cất tiếng: "Cái gì? Tôi lại nghe nói Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ lại quay lại rồi, hôm qua có người đến văn phòng Mộ Yến Lệ kiếm chuyện, Dung Tư Thành đã ra tay giúp đỡ! Cảnh Mai Chi như chết lặng đi khi nghe được lời này: "Cô nói cái gì? Bọn họ lại quay lại rồi sao?"
Vương Bích Hà không chắc nói: "Đúng vậy, cho dù bây giờ không quay lại, Dung Tư Thành cũng đang định hòa giải với cô ấy, nếu không, anh ấy làm sao có thể giúp cô ta được?"
Cảnh Mai Chi không thể tin được: "Chị nói xem, Dung Tư Thành có phải bị mù không? Một đứa con gái là lợi như vậy thì có gì tốt chứ? Mà Dung Tư Thành vẫn muốn cứu cô ta?"
Vương Bích Hà khẽ nói: "Cô nói bé thôi, chúng ta đều biết cô ta là loại người thế nào, nhưng Dung Tư Thành lại không biết."
Cảnh Mai Chi mới bắt đầu hối hận lên tiếng: "Vừa rồi mà chụp lại mấy tấm hình của bọn họ thì tốt rồi, sau đó gửi cho Dung Tư Thành, để anh ấy tận mắt chứng kiến, người phụ nữ anh ấy thích này ở bên ngoài đu đưa với người đàn ông khác như thế nào.
Vương Bích Hà nói: "Tôi đã chụp nó cho cô rồi, không biết bức ảnh như vậy có ích gì không." Cảnh Mai Chỉ nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên: "Chị chụp rồi sao? Để tôi xem thử, chị chụp cái gì?"
Vương Bích Hà lấy điện thoại ra và gửi trực tiếp cho Cảnh Mai Chi: "Tôi đã gửi nó cho cô rồi đấy, nhưng tôi cảm thấy cô đừng nên gửi cho Dung Tư Thành. Tôi nghĩ anh ấy chắc không tin đầu. Bây giờ anh ấy đã bị Mộ Yến Lê mê hoặc đến mất trí rồi."
Cảnh Mai Chi trả lời một cách mơ hồ: "Để tôi xem đã
Phải nói rằng ảnh của Vương Bích Hà chụp rất có kĩ thuật, Trình Gia Dật và Mộ Yến Lệ cũng đều trông rất tình tứ, nói rằng không ngoại tình cũng không ai tin
Cảnh Mai Chi vừa xem vừa nói: "Nếu như Dung Tư Thành không tin vào bức ảnh này, vậy thì anh ta chính là đồ ngốc rồi, một thằng ngốc từ đầu đến chân."
Tuy nhiên, Vương Bích Hà thở dài, lạnh lùng nói: "Người ngoài cuộc đều thấy rõ ràng, mà người trong cuộc lại bì làm mờ mắt, chúng ta hãy khuyên anh ta đi,sau này anh ta có thể cảm kích cậu, nhưng nếu không cẩn thận, đến cả bạn bè cũng không còn nữa, ai mà dám nói?"
Cảnh Mai Chi hiện lên tia tức giận từ trong đáy mắt cất tiếng: "Tôi dám!"
Nói xong, cô ta liền chuyển bức ảnh trực tiếp cho Dung
Tư Thành. "Anh..." Vương Bích Hà bất lực nói: "Sao cô lại nhanh như vậy? Tôi chỉ là muốn giúp cô tôi chứ không muốn đắc tội với Dung Tư Thành. Đến lúc đó, cô đừng nói cho Dung Tư Thành là ảnh do tôi chụp, tôi không muốn khiển cho Dung Tư Thành ghét tôi, đến khi Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ xảy ra chuyện gì thì chúng ta thành người xấu đấy." “Chị yên tâm đi, tôi biết điều chị làm là vì giúp đỡ tôi.” Cảnh Mai Chi nói: “Tôi sẽ nói là tôi tự chụp, tôi không tin rằng Dung Tư Thành lại có thể thờ ơ khi nhìn thấy những bức ảnh như vậy!”
Nhưng khi tin nhắn được gửi đi, Dung Tư Thành thực sự đã rất lâu đã không trả lời.
Cảnh Mai Chi ngạc nhiên, tự hỏi rằng có phải Dung Tư
Thành có phải là đang bận không? Trong Lòng Vương Bích Hà cũng cùng có câu hỏi như vậy, Dung Tư Thành đang làm gì vậy? Cho dù là tin hay không thì cũng đều không có bất kỳ phản ứng gì!
Cảnh Mai Chi và Vương Bích Hà nhìn nhau. Để tăng độ tin cậy và cũng để xác minh xem Dung Tư Thành có thực sự bận hay không, cô ta đã gửi một tin nhắn khác: "Dung Thành, đây là người phụ nữ anh thích. Anh nhìn xem cô ta đong đưa với người đàn ông khác ở bên ngoài như thế nào đi."
Nhưng khi tin nhắn này được gửi đi lại có một dấu chấm than màu đỏ ở phía trước của nó.
Bên dưới còn có một dòng nhỏ: “Các bạn bây giờ chưa phải là bạn bè của nhau, xin hãy kết bạn”
Cảnh Mai Chi lúc đó đã sững lại, cô ấy nhìn Vương Bích Hà một cách hoang mang.
Vừa rồi mình vẫn còn gửi được, sao bây giờ lại không gửi được nữa?
Dung Tư Thành...
Trên thực tế anh ấy đã xóa kết bạn với cô ta?
Nói như vậy là mấy bức ảnh cô ta gửi đi anh ấy không xem được nữa rồi sao?
Thấy rồi như không tin.
Anh không những không tin mà còn tỏ rõ thái độ rằng bọn họ sau này đừng liên hệ nữa.
Cảnh Mai Chi cười một cách lạnh lùng: "Những người lừa dối anh ta thì anh ta cho là tốt, những người thành thật khuyên nhủ anh ta như chúng ta thì anh ta coi là người xấu, còn xóa kết bạn với tôi nữa."
Vương Bích Hà nói: "Đừng đau lòng, Dung Tư Thành đã thay đổi kể từ khi yêu Mộ Yến Lệ. Những buổi tụ họp riêng tư của chúng ta, anh ấy đều không tham gia, những người bạn như chúng ta, anh ta không hề quan tâm nữa rồi, cậu đừng đặt tâm tư gì vào anh ta nữa."
Cảnh Mai Chi lau những giọt nước mắt đang lăn rồi nói: "Tôi có thể không thích anh ấy, nhưng tôi nhất định phải khiến cho anh ấy thấy rõ được bộ mặt thật của Mộ Yến Lệ, tôi phải khiến cho anh ấy cảm thấy hối hận!"