Dung Tư Thành cầm điện thoại gọi cho Tô Kiệm một cuộc: "Thằng bé là do các anh cứu ra à?"
Trong giọng nói đầy lo lắng của Tô Kiệm xen vài phần nhẹ nhàng: "Tổng giám đốc Dung, chúng tôi còn chưa tới nhưng chúng tôi đã tra được vị trí của họ, đang ở gần một tòa nhà đã phá bỏ và dời đi nơi khác ở ngoại thành."
Trái tim Dung Tư Thành trầm xuống vài phần: "Chúng tôi đã tìm ở đó, không thấy người nữa!" "Sao? Các anh tới rồi? Không thấy nữa? Không phải là chuyển đi rồi chứ?"
Dung Tư Thành cũng lo chuyện này: "Tới đây trước đi!" Anh cầm điện thoại của Lý Huệ Lan, gọi cho Mộ Ngọc
Tú một cuộc nữa nhưng lúc này điện thoại đã tắt máy. Lúc này Mộ Yến Lệ cũng đã tìm khắp trong phòng, mặt đầy vẻ lo sợ không yên. "Không có, hình như là họ chủ động xuống lầu, hơn nữa rất nhiều người. Trong phòng và trên cầu thang có rất nhiều dấu chân, ít nhất là năm sáu người!"
Dung Tư Thành vội vàng dỗ dành: "Đừng lo lắng, chúng ta đi xuống trước xem thử còn dấu vết gì không.
Mộ Yến Lệ hỏi: "Điệu thoại thì sao? Không gọi được à? Dung Tư Thành gật đầu: "Điện thoại tắt máy!"
Mộ Yến Lệ xông về phía Lý Huệ Lan như phát điện, túm cổ áo bà ta chất vấn: "Bà nói đi? Mộ Ngọc Tú ở đâu? Cô ta ở đâu?"
Cổ áo Lý Huệ Lan bị kéo căng nên mở miệng đầy khó khăn: "Tôi thực sự không biết. Không phải tôi vẫn luôn đi với các cô à?"
Mộ Yến Lệ vừa nóng vừa giận, cảm giác này còn khiến người ta khó chấp nhận hơn lúc chưa tìm được, như thể là người rơi vào vực sâu vừa tổn sức bò lên khỏi đó, kết quả lại có cảm giác bị té xuống lần nữa. Sự sợ hãi này bị phóng đại lên vô số lần trong đêm đen.
Mộ Yến Lệ đã không còn lý trí nữa. Cô chuyển động não một cách khó khăn. Chẳng lẽ là Mộ Bang Lâm gọi cho Mộ Ngọc Tú, báo cho cô ta trốn đi trước à? Nếu không thì sao lại trùng hợp như thế?
Cô cầm di động gọi thẳng cho Mộ Bang Lâm, giọng mang theo sự lạnh lẽo thấm tận xương: "Là ông gọi điện cho Mộ Ngọc Tú bảo cô ta trốn đi?"
Giọng Mộ Bang Lâm truyền tới: "Không có, cha không gọi!"
Hai mắt Mộ Yến Lệ đỏ bừng, nước mắt sắp tràn ra khỏi vành mắt: "Nếu không phải ông báo trước thì ông nói với tôi xem vì sao Mộ Ngọc Lan lại chạy thoát? Mộ Bang Lâm... Ông... Ông thực sự có trái tim ác độc...
Một câu cuối cùng mang theo sự yếu đuối và bất lực khó hiểu!
Dung Tư Thành thấy người phụ nữ cầm điện thoại đang run lên thì tim như bị dao cắt. Anh bước vài bước qua, ôm cô vào lòng, cướp lấy điện thoại trong tay cô và cúp máy. "Không phải cha em. Lý Huệ Lan đang nằm trong tay chúng ta, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Anh đã cảnh cáo ông ta rồi!"
Giọng Mộ Yến Lệ đầy lo sợ không yên: "Cô tạá sẽ không đồng quy vu tận với Gia Hạo chứ?"
Dung Tư Thành vỗ khẽ vào lưng cô, nhẹ giọng vỗ về: "Không đâu, không có ai muốn chết. Em đừng dọa chính mình." "Nhưng trong phòng có máu."
Mộ Yến Lệ không có cách nào an ủi mình. Cô toàn nghĩ tới mặt xấu, trong đầu có mấy trăm cảnh tượng thẳng bé gặp bất trắc.
Cô cảm giác mình sắp không chịu nổi.
Cô thừa nhận cô muốn phản bác lại Dung Tư Thành rằng tốt nhất anh có thể thuyết phục cô nhưng dường như anh nói gì cô cũng sẽ tin. Trong bất tri bất giác cô đã nương tựa vào anh. "Máu trong phòng chưa chắc là của Gia Hạo. Anh thấy màu máu khá đậm, máu trẻ con không đậm như thế đâu."
Dung Tư Thàng nói lừa khá đáng tin.
Mộ Yến Lệ không có nghiên cứu kỹ, chỉ ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng không có chút suy nghĩ nào.
Mấy người đi xuống lầu, mượn ánh sáng di động kiểm tra vết xe gần đó một cách kỹ lưỡng, phát hiện ngoài xe của họ và Mộ Ngọc Tú thì còn có vết vài chiếc xe khác xuất hiện gần đó.
Còn rất mới, có vẻ còn không ít, ít nhất cũng phải hai chiếc xe, năm sáu người.
Ở phương xa có ánh đèn xe lướt qua, chờ họ tới gần mới phát hiện là đám Tô kiệm đã tới. "Tổng giám đốc Dung..." Tô Kiệm dứt lời, đưa một cái đèn pha tới.
Có nó, việc tìm kiếm trong màn đêm dễ dàng hơn rất nhiều.
Dung Tư Thành nhận lấy, lại quan sát tình hình gần đó. Bên này không có một chiếc camera giám sát nào, muốn tìm người quả thực khó càng thêm khó.
Anh dặn Tô Kiệm: "Vết máu trong phòng có chưa quá hai mươi phút. Chúng ta kiểm tra vết xe đi ra ngoài từ bên này. Bây giờ kiểm tra đi."
Tô kiệm không dám nói nhiều, vội vàng lên tiếng: "Vâng!"
Mộ Yến Lệ đứng tại chỗ, từ đầu tới cuối không nói tiếng nào. Nếu bình thường cần điều tra gì đó thì họ đều giao cho Mộ Gia Hạo làm. Bây giờ vốn cô không biết điều tra từ chỗ nào, sự lo lắng trong lòng khiến cô không có chút khả năng suy nghĩ nào.
Có có thể ổn định mình để không khóc, cũng đã rất dũng cảm. Vừa rồi cô đã muốn tan vỡ mà khóc lớn, cô không biết nếu Gia Hạo gặp chuyện không may thật thì cô phải sống thế nào!
Dung Tư Thành đã nhìn ra sự yếu đuối dưới lớp áo khoác mạnh mẽ của cô từ lâu. Anh ôm cô vào lòng lần nữa, giọng vô cùng dịu dàng: "Đừng lo lắng. Con trai rất thông minh. Anh tin chắc chắn nó có cách thoát khỏi:" Ủng hộ team chúng mình bằn*g cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Cô tựa vào lòng anh, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của anh. Mộ Yến Lệ không kiềm được mà trào nước mắt: "Nó còn nhỏ như thế, sao cô ta không tìm tôi tính sổ chứ? Sao lại nhằm vào một đứa bé?"
Dung Tư Thành an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc. Chưa chắc là Mộ Ngọc Tú dẫn con trai đi. Em không thấy à? Ở đây có hai chiếc xe, có lẽ là tới cứu Gia Hạo. Em đừng tự mình dọa mình, chúng ta lên xe lần theo dấu vết thử xem!"
Mộ Yến Lệ lau nước mắt, lên xe theo Dung Tư Thành. "Lần theo vết bánh xe mới này." Dung Tư Thành dặn dò.
Tô Kiệm đáp lời.
Xe từ từ lăn bánh ra khỏi tòa nhà đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác này, đằng trước là con đường bốn phía thoáng đãng.
Dung Tư Thành xuống xe, đi thẳng tới một cửa hàng bán lẻ gần đó. Đây là cửa hàng duy nhất có gắn camera theo dõi. Anh giải thích mục đích đến với ông chủ. Ông chủ cũng không quá sẵn lòng, nhìn dáng vẻ thì cũng không muốn gây rắc rối.
Dung Tư Thành rút tiền, xin ông ta giúp đỡ.
Lúc này chủ cửa hàng mới bằng lòng cho họ xem. Dung Tư Thành dừng hình ở chỗ mấy chiếc xe lái ra ngoài, cũng may camera giám sát nhà ông ta có đủ độ nét, có thể nhìn rõ biển số xe.
Anh ghi nhớ từng biển số xe, gọi Tô Kiệm qua kiểm tra.
Tô Kiệm trả lời rất nhanh: "Tra được thông tin của chủ ba chiếc xe. Tôi đã xác minh, đã phải người qua nhưng có điều là ngay cả thông tin của chủ hai chiếc xe còn lại cũng không tra được.
Tư Thành qua một bên, nói: "Nếu không tra được thông tin thì tôi có một phỏng đoán to gan"
Dung Tư Thành vô cùng ngạc nhiên: "Cái gì?"
Mộ Yến Lệ lại kề sát anh hơn chút nữa, hơi thở ấm áp mang theo mùi hương ngọt ngào phả trên mặt anh...